Bạch Tinh Nhiên có thể cảm nhận được ngón tay đang khoác cánh tay mình của Hứa Nhã Dung dần bóp chặt lại, hiển nhiên trên mặt bà ta thì cười, nhưng trong lòng thì đã tức muốn nổ phổi rồi.
Hứa Nhã Dung đích thân đến đón, Nam Cung Thiên Ân còn có thể nói gì, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Mong lần này mẹ có thể nói được làm được".
"Nhất định sẽ làm được, nhất định sẽ...", Hứa Nhã Dung vội vàng gật đầu, sợ Nam Cung Thiên Ân sẽ cưỡng ép dẫn Bạch Tinh Nhiên về nhà như lần trước ở sân bay.
"Vậy thì tốt", Nam Cung Thiên Ân dửng dưng nhìn Bạch Tinh Nhiên một cái, tiến về phía trước, khom lưng lên xe.
Xe khởi động, trợ lý Nhan hạ cửa sổ xe, Nam Cung Thiên Ân lại không nhìn ra ngoài
lấy một cái, còn Hứa Nhã Dung thì lại cười tủm tỉm vẫy tay với anh: "Thiên Ân thiếu gia đi thong thả".
Quay lại лhayho.com để cùng ŋhảy hố nhiều ţȓuyện hay nhé!
Nhìn chiếc xe từ từ lái ra khỏi cổng đồn cảnh sát, Bạch Tinh Nhiên cảm giác trong lòng cứ như có cái gì đó vụt mất, từng chút từng chút trống rỗng.
Không kịp nghĩ nhiều, suy nghĩ đã bị ngắt quãng bởi tiếng quát mắng đột ngột bên cạnh.
"Con ranh chết tiệt! Lên xe ngay cho tao!", Nam Cung Thiên Ân vừa đi, Hứa Nhã Dung đã trở mặt ngay, bàn tay khoác tay cô cũng trở thành túm chặt cổ tay cô.
Bạch Tinh Nhiên bị ép không được nhìn hướng Nam Cung Thiên Ân rời đi nữa, cô nhìn Hứa Nhã Dung một cái, vùng khỏi tay bà ta, đi về phía chiếc xe.
Đến tận khi xe lái khỏi đồn cảnh sát, Hứa Nhã Dung mới xoay người trừng cô
mắng: "Tao có cảnh cáo mày thời gian này mày không được gặp mặt người nhà Nam Cung không? Mày không thể để bọn họ nhìn thấy dáng vẻ của mày".
Mặc dù Bạch Ánh An đã sửa theo dáng vẻ của Bạch Tinh Nhiên gần như có thể đánh tráo được rồi, nhưng dù sao cũng không phải một người, nếu đột nhiên đổi thân phận hai người thì khó tránh được việc khiến người ta nghi ngờ.
Cho nên bà ta đã lên kế hoạch hết rồi, đợi Bạch Tinh Nhiên sinh con xong thì đã là việc của bốn tháng sau, thời gian bốn tháng, một người có một chút thay đổi về ngoại hình cũng không có gì kì lạ.
Hơn nữa đến lúc đó Nam Cung Thiên Ân cũng sẽ không còn nhớ rõ mọi đặc điểm trên người Bạch Tinh Nhiên nữa.
Lúc đó để Bạch Ánh An ôm con về nhà Nam Cung, dù cô ta diễn không giống lắm, cũng có thể giấu giếm bằng cơ thể và thay đổi tâm trạng sau sinh.
"Hôm nay là việc ngoài ý muốn, tôi không cố ý", Bạch Tinh Nhiên nói.
"Nếu mày không cố chấp dọn ra ngoài ở thì sao lại có việc ngoài ý muốn này?", Hứa Nhã Dung tức giận nói: "Từ mai mày ngoan ngoãn ở nhà họ Bạch cho tao, không được đi đâu hết".
"Không...".
"Mày còn có quyền nói không sao?", Hứa Nhã Dung không đợi cô nói hết đã ngắt lời: "Có phải mày lại muốn tao mất công toi không? Tao cảnh cáo mày bỏ lỡ cơ hội lần này thì mày cứ đợi mà hối hận đi!".
Hứa Nhã Dung bực mình hất tóc, nghĩ một lúc nói: "Không được, để tránh tuyệt đối việc mày gặp Nam Cung Thiên Ân, tao phải đưa mày ra nước ngoài chờ sinh".
Bạch Tinh Nhiên vừa nghe thấy bà ta nói muốn đưa mình ra nước ngoài, ngay
nói muốn đưa mình ra nước ngoài, ngay lập tức sốt ruột nói: "Không cần, sau này tôi sẽ không gặp Nam Cung Thiên Ân nữa.
Lần này thực sự chỉ là ngoài ý muốn, anh ấy trùng hợp đi qua chỗ đó, nếu không thì toi...".
Bạch Tinh Nhiên ngậm miệng, không thì sao? Nếu không thì giờ cô không biết sẽ thành dáng vẻ gì nữa.
May mà Nam Cung Thiên Ân trùng hợp đi qua đó, thực sự là may mắn.
Chỉ là...!sao lại có việc trùng hợp thế chứ? Cô vừa bị gã ăn mày thối ta sàm sỡ thì anh đã xuất hiện, không phải là...?
Cô hoảng hốt lắc đầu, không phải đâu, sao anh có thể đến khu Kim Hoa thăm cô chứ? Hơn nữa còn là lặng lẽ? Việc này không phù hợp với tính anh, cho nên cô không thể nghĩ vậy, không thể tạo cho mình ảo giác này rồi cảm động.
"Tôi thề, sau này sẽ không gặp lại anh ấy nữa", cô gần như là thở dốc nhả ra một câu này.
Hứa Nhã Dung thấy không không giống như đang qua quýt với mình thì lại cảnh cáo cô: "Đây là mày nói đấy nhé, tốt nhất mày nhớ kĩ cho tao".
Lúc Bạch Tinh Nhiên được đưa về nhà họ Bạch, Bạch Ánh An đang ôm đĩa hoa quả tựa vào sofa xem tivi đột nhiên ngồi thẳng người, quan sát Bạch Tinh Nhiên không bị sao hỏi: "Sao mày đã về rồi?".
Bạch Tinh Nhiên lạnh lùng liếc cô ta một cái, cất bước đi lên tầng.
"Đứng lại", Hứa Nhã Dung đột nhiên gọi giật cô lại.
Bạch Tinh Nhiên bất lực, chỉ đành quay lại trước mặt bà ta hỏi: "Còn việc gì sao? Tôi mệt rồi, muốn nghỉ sớm chút" Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.č0m
Vừa nãy nghe bà ta dạy cả dọc đường,
cô đã nghe đến mức tay muốn mọc mầm luôn rồi.
Hứa Nhã Dung vứt cái túi xách lên sofa, nhìn chằm chằm cô nghiêm túc nói: "Để tránh mày sau này lại gặp người nhà Nam Cung, từ mai trở đi mày sẽ ở đây, hạn chế tối đa ra ngoài, nếu nhất định phải ra ngoài thì bảo Tiểu Triệu đưa mày đi, nghe rõ chưa?".
"Biết rồi", Bạch Tinh Nhiên đáp.
Hứa Nhã Dung có quyết định thế này cô cũng không thấy kì lạ chút nào, dù sao thì không giám sát cô thì bà ta chắc chắn sẽ không yên tâm.
Nhìn bóng lưng Bạch Tinh Nhiên biến mất ở tầng hai, Bạch Ánh An lúc này mới gằn giọng hỏi: "Mẹ, sao nó lại không bị sao thế?".
"Nó phải bị sao à?".
"Chẳng phải nó...!bị một gã ăn mày thối tha...", Bạch Ánh An hoang mang ngậm
miệng.
Hứa Nhã Dung nhìn cô ta với ánh mắt lạnh băng: "Con vào đây với mẹ".
Bạch Ánh An bị sự lạnh lùng hiếm có của mẹ làm cho hết hồn, chột dạ theo bà ta vào phòng ngủ ở tầng một.
Sau khi chắc chắn bên ngoài không có ai, Hứa Nhã Dung mới đóng cửa phòng, rồi xoay người lườm cô ta nghiêm giọng hỏi: "Ánh An, mẹ hỏi con, việc tối nay có phải do con làm không?".
"Việc gì co?", Bạch Ánh An quyết định giả ngu.
"Con còn định lừa mẹ?", Hứa Nhã Dung tức giận tát vào mặt cô ta, không mạnh lắm, nhưng Bạch Ánh An lại sợ mất mật, dù sao thì mẹ cũng rất ít khi đánh cô ta.
Cô ta ôm mặt nhìn gương mặt tức giận của Hứa Nhã Dung, biết mình căn bản không giấu được, chỉ đành dè dặt nói: "Mẹ, con chỉ đang nghĩ nếu con của nó đột nhiên sảy mất, thì chúng ta không cần phải đợi bốn tháng nữa, hơn nữa, con cũng chưa bao giờ nuôi trẻ con, đến lúc đó mẹ bảo con mang một đứa trẻ về nhà, con sẽ điên mất".
"Ai sinh ra đã biết nuôi con chứ? Nếu đến cả chút khó khăn này mà con cũng không khắc phục được, thì làm sao mà làm nữ chủ nhân của nhà Nam Cung được?".
"Có phải con của con đâu...".
"Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đứa bé này có thể giúp con về nhà Nam Cung, dù đứa bé này khỏe mạnh hay bệnh tật, thì cũng là cốt nhục của nhà Nam Cung.
Nếu không có đứa bé, đến lúc đó con lấy cái cớ gì để về, đừng quên giờ con ra ngoài dưỡng thai".
"Được rồi, con biết rồi", Bạch Ánh An tủi thân nói.
"Lần sau dù muốn làm gì thì cũng phải nói với mẹ trước, nghe chưa?".
"Chẳng phải là con sợ mẹ không đồng ý
sao?".
"Việc như tối nay mẹ đương nhiên sẽ không đồng ý".
"Thế thì đúng rồi".
Hứa Nhã Dung lại cứng họng, lườm cô ta bực mình nói: "Nếu hôm nay không phải mẹ đến đồn cảnh sát kịp thì con ranh kia chắc đã theo Nam Cung Thiên Ân về nhà rồi, kế hoạch của chúng ta lại đổ sông đổ bê.
"Con ranh này tốt số thật", Bạch Ánh An lẩm bẩm.
Vốn dĩ cô ta sắp xếp người dọa Bạch
Vốn dĩ cô ta sắp xếp người dọa Bạch Tinh Nhiên chút, khiến cô sảy thai là được rồi.
Không ngờ lại trùng hợp thế, đúng lúc bị Nam Cung Thiên Ân bắt gặp.
"Mẹ, mẹ nghĩ nó sẽ ngoan ngoãn nghe sự sắp xếp của chúng ta, ở đây đến khi sinh sao?", cô ra lo lắng hỏi, thực ra cô ta càng muốn giết đứa con trong bụng Bạch Tinh Nhiên hơn, đỡ phiền phức.
Vê vấn đề này, nếu là Hứa Nhã Dung ngày trước thì có thể tự tin trả lời cô ta, Bạch Tinh Nhiên nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng từ khi tận mắt nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên nhảy cầu, bà ta không dám tự tin vậy nữa.
Bà ta hơi bực bội đáp: "Ai biết được, quan sát thêm đã".