cửa phòng bệnh lúc này đột nhiên bị người ta đẩy ra, tiếp đó vang lên một giọng nói trầm thấp mà hơi khàn:
"Ai nói tôi không cần mẹ con cô?".
Hai mẹ con ôm nhau thút thít sững sờ mất một lúc, chợt buông nhau ra, sau đó cùng xoay ra cửa.
Khi bọn họ nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân ở cửa phòng bệnh, sắc mặt tái nhợt đi, suy nghĩ đầu tiên là Nam Cung Thiên Ân đứng ở cửa lúc nào, lời bọn họ nói vừa nãy anh nghe thấy cả rồi sao?
Còn nữa! vừa nãy bọn họ có nói cái gì không nên nói không? Chắc là không nhỉ? Nguy hiểm thật!
Bạch Ánh An nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân thì ngơ ra, nước mắt lã chã ngồi trên giường nhìn anh, dáng vẻ vừa tội nghiệp vừa khiến người ta thương.
Hứa Nhã Dung cũng đờ ra, chỉ có điều bà ta tỉnh táo lại trước Bạch Ánh An.
Bà ta lau nước mắt trên mặt, giấu đi niềm vui bùng lên trong lòng, cố ý nói với giọng trách cứ:
"Chẳng phải Thiên Ân thiếu gia không cần Ánh An và đứa bé nữa à? Sao còn đến đây?".
Nam Cung Thiên Ân nhìn bà ta một cái, không nói gì, mà đi vào.
Đầu tiên anh đi đến bên chiếc nôi quan sát đứa bé đang say ngủ, sau đó chuyển đến trước mặt Bạch Ánh An, nhìn chằm chằm cô ta.
Ngoài việc hơi mập hơn lúc trước ra
thì chẳng có gì khác cả, vẫn là mái tóc dài đen nhánh, làn da trắng nõn, dáng vẻ khi khóc thật đáng thương.
Mãi một lúc, mới nói:
"Còn nhớ giao hẹn của chúng ta ban đầu không?".
Cuối cùng Bạch Ánh An cũng định thần lại, cô ta giơ mu tàn tay lên gạt nước mắt, không lên tiếng.
Sự hưng phấn trong lòng cô ta không ít hơn Hứa Nhã Dung, Nam Cung Thiên Ân xuất hiện rồi, cuối cùng anh cũng đến rồi, có thể thấy được anh vẫn để ý cô ta và con, cô ta dù thê' nào cũng không ngờ tình tiết lật ngược tình thê' lại xảy đến với mình.
Để không khiến sự hưng phấn của bản thân lộ ra từ giọng nói, cô ta không dám nói gì.
Nam Cung Thiên Ân chỉ đứng cách cô ta chưa tới một mét, đây là lần đầu tiên cô ta ở gần anh đến vậy, gần đến mức có thể ngửi được hơi thở riêng biệt mà mê người trên người anh.
Cô ta cảm thấy bản thân sắp say đắm trong sự nho nhã của anh rồi, cô ta sợ mình sẽ không kiểm soát được nỗi hưng phấn trong lòng, diễn hỏng màn gặp lại đầu tiên với anh.
Kịch câm là an toàn nhất, cho nên sau khi nghẹn ngào nói ra hai chữ "còn nhớ" thì quay mặt đi, không dám nói nhiều hơn.
"Tôi nhớ lúc đầu tôi đã nói, sau khi con ra đời nếu tôi còn cần cô, vậy thì tôi sẽ đón cô và con về.
Giờ con đã chào đời rồi, mà tôi lại không nỡ để cô đi, cho nên! ", Nam Cung Thiên Ân mỉm cười:
"Chúng ta về nhà đi".
Cuối cùng Bạch Ánh An cũng không kiềm chế được vui mừng đến bật khóc, nước mắt tuôn như suối.
Những giọt nước mắt này đều là những giọt nước mắt vui mừng, không ngờ Nam Cung Thiên Ân lại nói muốn đón cô ta về nhà.
Anh ấy thế mà lại đồng ý dẫn cô ta về nhà.
Cũng có nghĩa là nỗ lực nửa năm qua của cô ta không uổng phí, kê' hoạch của bọn họ cũng không thất bại.
Hứa Nhã Dung cũng khóc nấc lên vì vui quá, không cần phải giấu giếm tâm trạng bản thân nữa, nước mắt lưng tròng mỉm cười nói:
"Thiên Ân thiếu gia, có câu nói này của con, dù Ánh An chịu bao khổ cực cũng đáng".
"Khổ cho em rồi", Nam Cung Thiên
Ân giơ tay đặt lên vai Bạch Ánh An.
Chắc là căng thẳng, hưng phấn quá, nên Bạch Ánh An thế mà lại hơi sợ hãi, cơ thể cũng lùi lại theo bản năng.
Việc lùi lại này lại gợi lên sự thương tiếc với cô ta trong lòng Nam Cung Thiên Ân, sau khi tay anh khựng lại giữa không trung một lúc thì lại đặt lên vai cô ta, khẽ khàng ôm cô ta vào lòng.
Tiếp xúc với cái ôm của anh, cả người Bạch Ánh An mềm nhũn, cô ta sau khi thích ứng được cuối cùng cũng vòng tay ôm eo anh, gương mặt nhỏ nhắn áp vào cái bụng săn chắc của anh, nước mắt vui mừng chảy càng nhiều hơn.
Một tiếng sau.
Bạch Ánh An quan sát căn chung cư
rộng rãi sáng sủa trước mặt, hưng phấn qua đi, tâm trạng dần bình tĩnh lại, ngược lại còn thêm chút hồi hộp.
Căn chung cư này là chung cư có view sông mà Bạch Tinh Nhiên từng nhắc đến trong nhật ký sao? Tại sao Nam Cung Thiên Ân lại dẫn cô ta đến đây?
Cô ta xoay đầu về phía Hứa Nhã Dung nhất quyết muốn theo đến đây, Hứa Nhã Dung đáp lại cô ta bằng một nụ cười an ủi, sau đó ghé vào tai cô ta thì thầm:
"Đừng quên con là con ranh ngờ nghệch, không sợ trời không sợ đất kia".
"Nhưng con quên mất kết cấu căn nhà này rồi", Bạch Tinh Nhiên từng nhắc về căn nhà này với cô ta, chỉ có điều lúc đó cô ta cảm thấy dù sao cũng chỉ là chỗ Nam Cung Thiên Ân thỉnh
thoảng đến nghỉ thôi, chắc cô ta sẽ không có cơ hội đến đây, cho nên không cần để ý.
Không ngờ ngày đầu tiên ở bên Nam Cung Thiên Ân thì đã ở trong căn nhà này.
"Từ từ thôi, đừng lo", Hứa Nhã Dung vỗ mu bàn tay cô ta.
Sau khi Nam Cung Thiên Ân đích thân đứa bé con vào phòng ngủ để nghỉ, vừa ra đã thấy hai mẹ con châu đầu ghé tai, anh cong môi mỉm cười:
"Sao thế?”.
Hứa Nhã Dung vội cười nói:
"Là Ánh An lo lão phu nhân biết con dẫn nó về sẽ nổi giận, sẽ làm liên lụy đến con".
"Yên tâm đi, bà nội không đáng sợ như hai người nghĩ đâu", Nam Cung
Thiên Ân bước tới, khoác vai Bạch Ánh An dẫn cô ta ngồi xuống sofa, nói:
"Mặc dù chỗ này không rộng như nhà tổ, nhưng khung cảnh và không khí ở đây rất hợp để con dưỡng bệnh, cũng gần bệnh viện, em thấy sao?".
"Em! em không sao hết", Bạch Ánh An mất tự nhiên ngước nhìn anh:
"Chỉ cần có thể ở bên anh và con, thì dù có ở trong khu ổ chuột thì em cũng bằng lòng"
Ánh mắt Nam Cung Thiên Ân tối đi, nhìn xoáy vào mắt cô ta, luôn có thể khiến cô ta có cảm giác tim loạn nhịp.
"Em có thể nghĩ vậy thì tốt", bàn tay ôm bờ vai cô ta dịch dần xuống, nắm lấy tay cô ta, trên ngón áp út thon gầy là chiếc nhẫn ngọc nạm vàng.
Chiếc nhẫn ấy mặc dù đã thuê bậc
Chiếc nhẫn ấy mặc dù đã thuê bậc thầy châu báu đẳng cấp làm giả, nhưng dù sao cũng là giả, Bạch Ánh An mất tự nhiên cụp ngón áp út vào lòng bàn tay.
May mà Nam Cung Thiên Ân chỉ nắm tay cô ta với kiểu an ủi một chút rồi buông cô ta ra luôn.
Hứa Nhã Dung quan sát thấy sự sợ hãi của Bạch Ánh An, để đề phòng Nam Cung Thiên Ân chợt nhận ra sự bất thường của cô ta, vội lên tiếng chuyển đề tài:
"Thiên Ân thiếu gia, Ánh An vừa sinh xong, lại là lần đầu, mặc dù có bảo mẫu, nhưng mẹ vẫn thấy không yên tâm lắm, mẹ muốn ở đây chăm sóc nó mấy hôm được không?".
"Chỉ cần Ánh An vui là được", Nam Cung Thiên Ân không bận tâm lắm nói.
"Cảm ơn anh", Bạch Ánh An thở
phào, cười vui mừng.
Có Hứa Nhã Dung ở lại chỉ điểm cho cô ta, cô ta yên tâm hơn nhiều rồi.
Nam Cung Thiên Ân ngồi cạnh chiếc nôi nhìn bé con đang không ngừng lắc lư, nhìn dáng vẻ thở gấp và làn da tím tái rõ ràng của nó, trong lòng dần dâng lên cảm giác khó chịu.
Cảnh anh vẫn không muốn thấy, cuối cùng vẫn xuất hiện trước mặt anh.
Chỉ có điều anh không như lão phu nhân đổ mọi trách nhiệm lên người Bạch Ánh An, dù sao lúc đầu là anh không đủ kiên trì, mà thỏa hiệp trước sự cầu xin của cô.
Anh thò tay nghịch chiếc cằm của bé, bé ngay lập tức há miệng đáp lại, cuối cùng, trên mặt anh cũng xuất hiện
nụ cười.
Bạch Ánh An nằm nghiêng trên giường nhìn anh, thấy nụ cười trên mặt anh thì cuối cùng cũng lặng lẽ thở phào, xem ra anh không bỏ rơi nó vì nó bị bệnh, hơn nữa có vẻ còn rất thích.
Thấy dáng vẻ lạnh lùng nho nhã của Nam Cung Thiên Ân nhiều rồi, nhưng là lần đầu thấy trên mặt anh xuất hiện nụ cười dịu dàng, cưng chiều như vậy.
Bé con có lẽ là đói rồi, đột nhiên ngoạc miệng khóc.
Nam Cung Thiên Ân thấy bé khóc, chợt hơi bối rối, cả đời này anh chưa từng bê' trẻ con, vươn tay định bê' nó nhưng không biết phải làm thê' nào.
Đến khi bảo mẫu chạy vào, bê' bé từ nôi lên đặt vào lòng anh, cười tỉm tỉm
Bé con có lẽ là đói rồi, đột nhiên ngoạc miệng khóc.
Nam Cung Thiên Ân thấy bé khóc, chợt hơi bối rối, cả đời này anh chưa từng bê' trẻ con, vươn tay định bê' nó nhưng không biết phải làm thê' nào.
Đến khi bảo mẫu chạy vào, bê' bé từ nôi lên đặt vào lòng anh, cười tỉm tỉm nói:
"Đại thiếu gia chắc chưa từng bê' trẻ con nhỉ? Con còn nhỏ, cậu phải đỡ phần đầu nó".
.