Bạch Tinh Nhiên được Nam Cung Thiên Ân đưa ra khỏi hội trường, đẩy vào trong chiếc Skyker.
Chiếc xe từ từ khởi động, đi ra ngoài đường lớn, hai người trên xe đều giữ im lặng.
Mãi đến khi phát hiện ra xe đang đi về hướng nhà Nam Cung, Bạch Tinh Nhiên mới đột nhiên thốt ra một câu yếu ớt: “Có thể giúp tôi một lần cuối cùng không?”.
Nam Cung Thiên Ân quay đầu liếc cô một cái, không nhận lời cũng không từ chối.
“Tìm một bãi tha ma đào một cái hố, rồi nhanh chóng giải quyết tôi đi”, Bạch Tinh Nhiên lẩm bẩm nói.
“Lí do là gì?”.
“Lí do?”, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên kích động bổ nhào vào người anh, rồi lấy tay bóp cổ anh gào lên: “Anh vẫn còn hỏi tôi lí do được à? Cái anh này! Cho dù tối hôm đó tôi có mặc kệ anh rồi tự về nhà, thì anh cũng không thể báo thù tôi như vậy chứ?”.
Nam Cung Thiên Ân bị cô quấy rối như vậy, chiếc xe lắc lư suýt chút thì đâm vào đuôi xe đằng trước, mặt anh tối sầm lại, vội vàng dừng xe lại bên đường.
“Cô đang làm gì thế?”, Nam Cung Thiên Ân tức giận gỡ cô ra khỏi người anh.
“Tôi…”, Bạch Tinh Nhiên căng thẳng đến mức nước mắt sắp trào ra, nhìn anh không vui nói: “Tôi biết anh có ý tốt giúp tôi, nhưng anh có biết anh đang giúp ngược không? Anh bảo tôi về làm sao đối diện với người nhà Nam Cung đây? Anh còn...!hôn tôi”.
Cô lấy tay lau môi của mình, nước mắt cuối cùng cũng lăn xuống: “Anh cho rằng cặp đôi đê tiện đó sẽ tha cho tôi dễ dàng vậy sao? Có khi chả đợi tôi về đến nhà Nam Cung, ảnh đã được gửi đến tay Nam Cung lão phu nhân rồi, giờ tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch”.
Mặc dù anh xuất hiện rất đúng lúc, công việc trước đó làm cũng rất tốt, đến Lâm phu nhân cũng chắc nịch, nhưng...
Bạch Tinh Nhiên nôn nóng lấy đầu đập từng cái từng cái vào cửa kính thủy tinh, nghĩ đến từ đường nhà Nam Cung, cô chỉ muốn chết đi cho xong.
Hôn cô, phải, anh lại dám hôn cô trước mặt mọi người, đây là chuyện trái với đạo lý đến mức nào! Nam Cung Thiên Ân khẽ hít vào một hơi, anh đã làm quá nhiều chuyện không hợp lẽ thường trên người cô rồi, ví dụ như việc hôm nay tham gia buổi lễ đính hôn đó!
Anh liếc cô cười lạnh: “Bạch tiểu thư, tôi là đang giúp tôi thôi, không phải giúp cô đâu”.
“Nói vậy là ý gì?”.
“Ý là cô có thể xuống xe, muốn ra nghĩa địa có thể tự bắt xe mà đi”.
“Anh...”, quá máu lạnh vô tình!
“Xuống xe!”, mệnh lệnh vô cùng dứt khoát.
Bạch Tinh Nhiên tức giận đẩy cửa xuống xe, sau đó quay lại trừng mắt nhìn anh nói: “Vị tiên sinh không biết tên này, chúng ta từ hôm nay thanh toán xong, không ai nợ ai nữa...!Này...!”.
‘Soạt’ một tiếng, chiếc xe phóng đi về phía trước.
Thanh toán xong...!Nam Cung Thiên Ân cười khổ, anh cũng muốn dứt điểm với người con gái vừa ngây thơ vừa ngốc nghếch này lắm chứ, nhưng trong lòng vẫn còn lưu luyến, đã khiến giữa anh và cô dường như vĩnh viễn không thể dứt khoát được.
Nội tâm mâu thuẫn thế này, đến anh cũng sắp không nhận ra mình nữa rồi.
Bạch Tinh Nhiên ở bên ngoài sợ sệt cả một ngày, mãi cho đến khi trời sắp tối, mới không thể không đối diện với sự thật phải bắt xe về nhà.
Mang theo tâm trạng thấp thỏm bước vào căn nhà lớn của nhà Nam Cung, cô hít một hơi sâu, đến trước mặt lão phu nhân sắc mặt đang không tốt cho lắm.
Không đợi cô lên tiếng chào chỏi, lão phu nhân đã tức giận ném cho cô một tờ báo.
Tờ báo đập vào người cô rồi rơi xuống, cô nhìn tờ báo dưới đất, sau đó ngập ngừng cúi người nhặt lên.
Đây là một tờ báo chiều của Châu Thành, mà ảnh lớn trang đầu lại là ảnh hôn nhau của cô và Nam Cung Thiên Ân ở hội trường buổi lễ.
Nội dung bài báo hé lộ là con bệnh xấu xí Nam Cung Thiên Ân trong lời đồn cuối cùng đã xuất hiện trước đám đông, thành công phá vỡ các tin đồn sai sự thật kia.
Phía dưới thậm chí còn có ảnh chụp Nam Cung Thiên Ân mặc lễ phục đứng một mình, anh trong ảnh thật đẹp trai mê người, tràn đầy khí phách.
Bạch Tinh Nhiên hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống đất.