Sau khi Bạch Tinh Nhiên đi khỏi, Chu Chu đưa tách cà phê lên miệng nhấp một
ngụm, nụ cười trên gương mặt cô ta cũng dần dần nhạt đi.
Sau khi đi ra khỏi quán cà phê, Bạch Tinh Nhiên đi thẳng lên phòng làm việc của
Nam Cung Thiên Ân ở trên tầng thượng.
Cô không thèm gõ cửa mà đi vào luôn, cô nhìn văn phòng một lượt, cuối cùng nhìn
thấy bóng dáng của Nam Cung Thiên Ân ở bên cạnh bàn ăn.
Anh đang khoanh hai
tay trước ngực, ánh mắt yên tĩnh liếc nhìn cô, câu đầu tiên anh nói là: “Đến rồi à?”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn chỗ đồ ăn dành cho hai người trên bàn, rồi đi lên phía trước
trừng mắt nhìn anh: “Nam Cung Thiên Ân anh rốt cuộc muốn làm gì hả?”.
“Ngồi xuống ăn cơm đã, anh sẽ nói cho em biết anh muốn làm gì”, Nam Cung
Thiên Ân hất cảm chỉ vào chỗ đồ ăn trên bản.
Bạch Tinh Nhiên bực mình nói: “Tôi không có tâm trạng ăn cơm”.
“Chẳng qua chỉ là một công việc thôi mà, đầu nghiêm trọng như vậy”, Nam Cung
Thiên Ân đứng dậy, bước đến trước mặt cô đưa cô đến bên bàn ă ngồi xuống: “Hôm
nay anh bảo chị Hồ làm món cánh gà coca mà em thích nhất, em ăn thử xem”.
“Tôi không ăn!”, Bạch Tinh Nhiên tức tối gạt bá cơm trắng trước mặt một cái, bát
sứ vỡ ‘choang một tiếng, cơm rơi đầy nền nhà.
Lần đầu tiên tức đến mức đập vỡ đồ ăn, Bạch Tinh Nhiên sững sờ, rồi lại đưa mắt
lên nhìn anh thấy anh không hề tức tối quay mặt sang hướng khác mặc kệ cô.
Nam Cung Thiên Ân không những không tức giận, còn nhẹ nhàng cầm chiếc bát
không khác xới cơm lại cho cô, rồi đặt trước mặt cô nói: “Ăn no rồi mới có sức giận
anh chứ, ngoan, ăn cơm trước đã nhé”.
“Sao? Em muốn anh đút cho em ăn à?”, Nam Cung Thiên Ân thấy cô không nhúc
nhích, nhíu mày nói.
Bạch Tinh Nhiên ngước mắt lên nhìn chăm chấm vào anh, tức đến mức hai mặt đỏ
hoe: “Nam Cung Thiên Ân anh rốt cuộc muốn thế nào? Anh tưởng anh có tiền thì
giỏi sao? Có thể một tay che bầu trời sao? Anh có phải là muốn bức chết tôi anh
mới cam tâm không?”.
Nam Cung Thiên Ân lắc đầu, kéo ghế ngồi xuống, vừa cầm tay cô nghịch vừa hít
nhẹ một hơi nói: “Để em đói một bữa anh còn không nỡ, thì làm sao lại nỡ bức chết
em chứ?”
Chiếc nhẫn ngọc nạm vàng trên ngón áp út của cô bị anh sờ nắn, như thể nhắc nhở
cô chiếc nhẫn không thể tháo ra này đã khẳng định cô là vợ của anh, cho dù cô
muốn trốn thế nào cũng không thể trốn khỏi sự thật.
“Thế vì sao anh lại làm như vậy?” Bạch Tinh Nhiên giận giữ tố cáo.
“Để em trở về Tập đoàn Nam Cung, để em ngày nào cũng ở bên cạnh anh nhìn anh,
trông chừng anh, để anh vĩnh viễn sẽ không có cơ hội để tìm Chu Chu ôn lại tình
xưa”, Nam Cung Thiên Ân nghiêng người hôn vào mỗi cô một cái: “Chẳng phải em
không tin anh sao? Vậy thì ở bên anh đích thân giám sát anh, nếu được như vậy
anh có thể yên tâm, mà em cũng có thể yên tâm, chẳng phải là một mũi tên trúng
hai đích à?”.
Quyết tâm của anh trông có vẻ lớn đấy chứ! Chỉ là không biết trong lòng anh có
mấy phần là thành ý.
“Anh sẽ không gặp lại Chu Chu thật chứ?”
“Nếu không có tình huống đặc biệt anh sẽ không gặp, nếu có tình huống đặc biệt
thì anh sẽ đưa em đi gặp cùng”.
“Tôi thèm mà đi”, Bạch Tinh Nhiên hừ lên một tiếng, sau đó lườm anh nói: “Được,
sau này nếu anh dám gặp Chu Chu một lần, tôi sẽ gặp Kiều Phong hai lần”.
Câu nói của cô vừa dứt, Nam Cung Thiên Ân lập tức sa sầm mặt lại.
“Sao? Anh không dám đồng ý à?”, Bạch Tinh Nhiên cười khẩy
“Có thể đổi sang chiêu khác không, chiều này hơi quả”, Nam Cung Thiên Ân hơi
cạn lời nói: “Ví dụ như phạt anh quỳ xuống bàn chả quần áo, ngồi xổm xó nhà hát
quốc ca, hoặc là…
“Tôi cứ thích chiêu kia đấy!”, giọng nói Bạch Tinh Nhiên kiên quyết.
Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc, gật đầu: “Được, nhưng anh có điều kiện”.
“Anh còn có điều kiện à? Anh có tư cách gì đưa ra điều kiện?” Bạch Tinh Nhiên bực
mình.
“Khi nào em đi gặp Kiều Phong buộc phải đưa anh theo cùng”, Nam Cung Thiên
Ân nói.
Bạch Tinh Nhiên nhìn vẻ mặt tội nghiệp của anh, không kìm được cười thầm trong
bụng, nhưng ngoài mặt thì vẫn lắc đầu nói: “Không, tôi không những không đưa
anh theo, mà tôi còn đưa anh ấy vào khách sạn luôn”.
“Em dám?”.
“Anh dám thì tôi cũng dám”.
“Được” Nam Cung Thiên Ân gật đầu, đưa mắt nhìn đồ ăn trên bàn nói: “Em được
lắm, giờ làm cho anh không ăn nổi nữa rồi”.
“Nếu trong đầu anh không có gì đen tối thì sao lại không ăn nổi chứ?”.
“Anh đang sợ nhỡ hôm nào đó anh vô tình gặp
Chu Chu trên đường”.
“Vậy thì tự biết điều đi vòng qua thôi”, Bạch Tinh Nhiên bưng bát cơm lên bắt đầu
ăn.
Ngôi trước bàn làm việc, Bạch Tinh Nhiên thực sự không hiểu nổi buổi sáng rõ
ràng cô vẫn một lòng đi tìm việc, buổi chiều lại quay về công ty cũ để làm.
Sao cô
lại ngu ngốc dễ dàng tin những lời ngon ngọt của Nam Cung Thiên Ân thể chứ,
dùng là không nên chút nào.
Diêu Mỹ nói rất đúng, cô chính là người mà vết sẹo vừa lành là quên cả đau!
Sau khi tan làm, Nam Cung Thiên Ân thậm chí chủ động đến phòng làm việc của cô
đón cô, khiến
biết bao đồng nghiệp nữ lại hét lên vì ngưỡng mộ.
Tiểu Điền nghiêng người nói vào tai Bạch Tinh Nhiên cười nhỏ: “Xem ra câu nói tà
không thắng nổi ác là rất có lý nha.
Bạch Tinh Nhiên giơ tay lên gõ vào trán cô ấy một cái, rồi đi về phía Nam Cung
Thiên Ân đang đứng.
“Đang lén lút nói xấu anh cái gì hả?”, Nam Cung Thiên Ân khoác vai cô, ôm cô đi
về phía thang máy.
“Bọn họ đều không hiểu được vì sao em quay trở lại, nói là không đáng”.
“Được lầm, trừ hết thưởng chuyên cần tháng này”.
“Anh… vô liêm sỉ!”, Bạch Tinh Nhiên trừng mất nhìn anh một cái.
Ngôi trên ghế phụ, Bạch Tình Nhiên quay đầu sang nhìn Nam Cung Thiên Ân hỏi:
“Chúng ta phải về nhà tổ thật sao?”.
“Sao thế? Em sợ à?”.
“Đương nhiên là sợ rồi”.
“Lấy sự can đảm mà em đã dùng để chống đối anh là được”.
“Đâu thể so được chứ? Em vừa nhìn thấy bà nội là hai chân run lẩy bẩy rồi, còn
nhìn thấy anh…, Bạch Tinh Nhiên nhún vai, dửng dưng nói: “Chẳng có cảm giác
gì”.
Nam Cung Thiên Ân quay đâu sang nhìn cô: “Xem ra anh phải gây dựng lại sự uy
nghiêm trước mặt em mới được”.
Điện thoại của Bạch Tinh Nhiên reo lên, cô cầm điện thoại ra nhìn, thấy số của Tô
Tích cô ngập ngừng một lát mới nghe máy: “Tiểu Tích”.
Phía đầu dây bên kia vang lên giọng nói hồ hởi của Tô Tích: “Cưng à, mình lại tìm
cho cậu một trường mầm non khác rồi, điều kiện ở đó rất tốt, chủ yếu là… lần này
Nam Cung Thiên Ân có tài giỏi đến đầu cũng không thể ngăn được người ta nhận
cậu vào làm.
”
Bạch Tinh Nhiên quay đầu sang nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái, có hơi khó mở
lời: “A… mà này… giờ mình không cần nữa”.
“Gì cơ? Cậu tìm thấy việc rồi à?”.
“Không phải, giờ mình đang ở cùng Nam Cung Thiên Ân”.
“Ôi má ơi!”, Tô Tích cạn lời thốt lên một cầu: “Cậu là tắc kè hoa à? Anh ta lại cho
cậu uống bùa mê thuốc lú rồi chứ gì?”.
Bạch Tinh Nhiên bực mình lườm Nam Cung Thiên Ân một cái: “Còn sao nữa, vốn
dĩ đến công ty để tính sổ với anh ấy, kết quả lại bị mấy lời ngon ngọt của anh ấy
làm cho lũ người”.
Nam Cung Thiên Ân cười với vẻ đắc ý.
quay đầu sang nhìn cô,
“Cậu tha thứ cho anh ta rồi à?”.
“Đúng vậy….
“Bạch Tinh Nhiên, sau này có đau khổ gì đừng có đến khóc lóc với mình nữa, đúng
là phí cả công sức của mình.
“Tiểu Tích, cậu đừng như vậy mà, mình cũng vô tội mà, chỉ là không cẩn thận nên
bị mắc lừa thôi”.
“Biết sớm cậu dễ bị mắc lừa như vậy, hôm nay mình đã không cho cậu ra ngoài rồi,
đúng là cậu đã làm mất mặt hết cả phụ nữ rồi đấy!”.
“Mình chỉ là muốn cho anh ấy thêm một cơ hội nữa, và cũng là lần cuối”, Bạch
Tinh Nhiên nhìn Nam Cung Thiên Ân, câu nói này là nói với Tô Tích, cũng là nói
với Nam Cung Thiên Ân.