Sau khi đi đến phòng sinh hoạt chung tầng hai, Lâm An Nam và Bạch Ánh An như ngồi trên thảm chông, Lâm phu nhân kéo tay Bạch Tinh Nhiên cứ cầu khẩn: “Thiên Ân, Ánh An, việc này đúng là lỗi của bọn cô, mong các cháu giúp cô nói đỡ mấy câu trước mặt bà nội, làm ơn”.
Bạch Tinh Nhiên có lẽ không biết tại sao bà ta lại để ý suy nghĩ của lão phu nhân đến vậy, nhưng Nam Cung Thiên Ân rất hiểu.
Không chỉ là người cô này, mà mẹ Thẩm Khác cũng chính là cô của anh, cũng cho rằng anh không sống quá 30 tuổi, không thể làm người nắm quyền của Tập đoàn Nam Cung.
Một khi nhà Nam Cung tuyệt hậu thì Tập đoàn Nam Cung to lớn thế này đương nhiên sẽ do mấy người cô này của anh kế thừa.
Cô lớn Nam Cung Ngọc đã có chỗ đứng trong Tập đoàn Nam Cung, còn Nam Cung Như này vì lúc trẻ có mâu thuẫn với nhà Nam Cung, những năm qua vẫn luôn không qua lại gì.
Dạo này đang muốn tìm cơ hội lấy lòng lão phu nhân, quay về nhà Nam Cung đợi chia di sản.
Dù bà ta không để ý tài sản của Tập đoàn Nam Cung thì nhà họ Lâm bọn họ làm bại lộ thân phận Nam Cung Thiên Ân như hôm nay, cũng đã chọc giận lão phu nhân, lão phu nhân chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho Tập đoàn Lâm Thị của bọn họ như vậy.
“Cô! ”, Bạch Tinh Nhiên hơi mất tự nhiên rút tay mình về.
Cô làm sao mà khuyên được lão phu nhân, thực sự là đề cao cô quá rồi đó.
“Ánh An, xin cháu đó”, Lâm phu nhân nức nở nói: “Chỉ cần cháu chịu đồng ý với cô xin lão phu nhân tha cho nhà họ Lâm, thì cháu muốn nhà họ Lâm bọn cô làm gì cũng được, gì cũng được! ”.
Gì cũng được?
Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc: “Thực sự là gì cũng được sao?”.
Lâm phu nhân vội vàng gật đầu.
Bạch Tinh Nhiên nhìn Lâm An Nam và Bạch Ánh An đang nắm tay nhau một cái, vung ngón tay chỉ bọn họ: “Vậy bảo bọn họ hủy bỏ hôn ước, đồng thời cả đời này cũng không được bên nhau”.
Vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ngoài ánh mắt hằn học của Lâm An Nam và Bạch Ánh An ra, thì Bạch Tinh Nhiên còn cảm nhận được rõ ràng hơi thở bất thường từ trên người Nam Cung Thiên Ân, bản thân cô cũng sững sờ, không hiểu sao mình lại bồng bột nói ra lời như vậy.
Mặc dù cô rất tức giận, rất tủi thân, rất không cam lòng nhìn cặp nam nữ này hạnh phúc mỹ mãn.
Nhưng nói ra câu này trước mặt Nam Cung Thiên Ân! đúng là quá không phù hợp.
Cô không dám nhìn phía Nam Cung Thiên Ân cái nào, cúi đầu xuống.
Bạch Ánh An phản ứng lại trước, tức đến mức bật dậy khỏi sofa, lườm cô tức tối nói: “Đồ khốn! Chị đừng có quá đáng!”.
“Người hết lần này đến lần khác chọc tôi là cô, giờ cố tình chạy đến đây xin lỗi cũng là cô, tôi chẳng qua chỉ phản công một chút thôi mà, cô đã bắt đầu thẹn quá hóa giận rồi?”, Bạch Tinh Nhiên cũng đứng dậy khỏi sofa: “Xin lỗi, tôi không tiếp được nữa”.
Nói xong thì xoay người đi đến phòng ngủ ở bên cạnh.
Nói là không tiếp, thực ra là đang trốn ánh mắt nguy hiểm của Nam Cung Thiên Ân, cô sợ mình còn không chạy thì Nam Cung Thiên Ân sẽ bóp chết cô trước mặt mọi người.
Tối qua vừa về nhà đã bị bắt đi chịu gia pháp, cơm không ăn, cũng không tắm rửa.
Sau khi Bạch Tinh Nhiên về đến phòng ngủ thì ngay lập tức lấy một bộ đồ ngủ rồi đi tắm, dòng nước ấm nóng chảy dọc trên mặt cô, nhắm mắt lại, mọi thứ cứ như nằm mơ.
Nam Cung Thiên Ân, cô thế mà lại thấy diện mạo thật sự của Nam Cung Thiên Ân rồi!
Bao lâu nay, cô đã chấp nhận sự thực mình gả cho một kẻ xấu xí, nhưng không ngờ, phía sau sự thực này lại ẩn giấu một bất ngờ khổng lồ như vậy.