Lâm An Nam bị cô tát mạnh một cái, chỉ là mặt anh ta hơi nghiêng về một bên, sau
đó quay đầu lại như chưa hề bị gì, nhìn cô đồng thời còn giơ tay lên sờ má cô quan
tâm hỏi: “Mặt của em sao thế? Sao lại đỏ thế này?”.
Đó là vì bị lão phu nhân tát, nhìn cũng biết là vết ngón tay.
Bạch Tinh Nhiên giơ tay lên đánh cái tay anh ra xuống: “Đừng có giả vờ tốt bụng ở
đây!”.
“Tinh Nhiên, em đừng tức giận vội”.
“Thiên Ân giờ không tỉnh lại, mà anh bảo tôi không tức giận được sao?” Bạch Tinh
Nhiên tức đến mức lại tát cho anh ta một cái nữa: “Anh cố tình đúng không? Có
phải anh cố tình muốn hại chết Thiên Ân?”.
Cái tát này của cô không tát vào mặt Lâm An Nam thành công, ngược lại còn bị anh
ta nằm chặt cổ tay.
Lâm An Nam cuối cùng cũng tức giận lên: “Vì sao em không hỏi vết thương của
anh từ đầu mà có? Vì sao em không hỏi tôi qua anh uống bao nhiều rượu? Trong
lòng em chỉ có mình Nam Cung Thiên Ân thôi sao?”
“Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, trong lòng tôi chỉ có một mình Nam Cung
Thiên Ân!”.
“Nhưng em cũng không thể vì thế mà không biết phân biệt phải trải chứ?”, Lâm
An Nam tức tối nói: “Anh nói cho em biết, tối qua là Nam Cung Thiên Ân tìm anh,
là anh ta tìm anh để đánh nhau, cũng là anh ta tìm anh đi uống rượu, chứ không
phải là anh tìm anh ta.
“Anh nói gì?”, Bạch Tinh Nhiên sững sở trừng mắt nhìn anh ta.
“Hai người đã
đánh nhau?”.
“Đúng thế, là anh ta đã tìm đến đánh anh!”.
Chẳng trách trên mặt Nam Cung Thiên Ân lại có vết thương, cũng đúng lúc này,
Bạch Tinh Nhiên mới phát hiện ra miệng Lâm An Nam cũng bị sưng, vừa rồi chỉ
biết tức giận nên cô không hề chú ý đến mặt anh ta.
Nhưng… nhưng cho dù thể nào, Lâm An Nam giờ vẫn có thể đứng ở đây, còn Nam
Cung Thiên Ân lại nằm trong phòng hồi sức tích cực chưa tỉnh lại.
Nghĩ đến chuyện
Nam Cung Thiên Ân sẽ không thể tỉnh lại, nước mắt có cử thể rơi xuống.
Cô vừa khóc vừa nhìn Lâm An Nam nói: “Làm cho chuyện đến mức này, anh cuối
cùng cũng hài lòng rồi chứ?”.
“Tinh Nhiên…
“Anh đừng có gọi tôi!”, Bạch Tinh Nhiên ngắt lời anh ta, rồi ánh mắt nhìn vào anh
ta có phần khẩn cầu: “An Nam, nếu lần này Thiên Ân may mắn tỉnh lại, tôi có thể
xin anh buông tha cho chúng tôi được không? Đừng có bám lấy tôi mãi nữa”.
Lâm An Nam cười khẩy hỏi lại: “Vậy nếu anh ta không may mắn rồi chết thì sao?
Có phải em có thể trở về bên anh không?”.
“Anh câm miệng!”, Bạch Tinh Nhiên tức tối quát lên: “Thiên Ân sẽ không chết,
anh ấy nhất định sẽ tỉnh lại!”
“Ai biết được chứ?”, Lâm An Nam dừng dựng cười khẩy một tiếng: “Rõ ràng là anh
ta luôn không buông tha cho chúng ta, nhưng em lại muốn anh buông tha cho hai
người? Em không thấy như vậy rất nực cười á? Anh thật hối hận tối qua không bảo
anh ta uống thêm vài ly rượu mạnh hơn.
“Anh…!”, Bạch Tinh Nhiên tức quá giơ tay lên đánh anh ta.
Lâm An Nam vẫn tóm được cổ tay cô như vừa nãy, tức giận kéo người cô về phía
trước, gầm gừ nói: “Bạch Tinh Nhiên, em vì anh ta mà hôm nay đã đánh anh đến
ba lần! Anh cảnh cáo em, sức chịu đựng của con người là có hạn đấy!”.
“Nếu đã biết sức chịu đựng của con người là có hạn, vậy vì sao anh vẫn hết lần này
đến lần khác chạm vào giới hạn của tôi?”, Bạch Tinh Nhiên cố gắng rụt cổ tay ra
khỏi tay anh ta, lùi về phía sau một bước trừng mắt nói: “Tôi thấy anh đang tẩu
hỏa nhập mà rồi, hết thuốc chữa rồi!”.
Nói xong, cô quay người đi luôn.
Lâm An Nam nhìn theo bóng dáng đang rời đi nhanh của cô cười khẩy kim giọng
nói: “Kể cả là tẩu hỏa nhập ma trở thành kẻ điên, anh cũng không bỏ cuộc đầu…
Chờ một ngày trời, Nam Cung Thiên Ân vẫn chưa tỉnh lại.
Bạch Tinh Nhiên cả buổi sáng lo lắng cho Nam Cung Thiên Ân dần dần chuyển
sang đứng ngồi không yên, từ sau khi cô gả vào nhà Nam Cung, số lần Nam Cung
Thiên Ân phát bệnh không ít, nhưng lại chưa bao giờ bất tỉnh lâu như lần này.
Cô không biết rốt cuộc tối qua Nam Cung Thiên Ân uống bao nhiêu rượu, nhưng
liên tục hai ngày đều uống say, một người vốn không được uống rượu như anh chắc
chắn là không chịu nổi.
Đứng bên ngoài phòng chăm sóc tích cực chờ một ngày trời, Bạch Tinh Nhiên
không được uống giọt nước nào, còn Thẩm Tâm sau khi tan học thì đem đồ ăn tới
cho cô.
Nhìn một đống điểm tâm trong tay Thẩm Tâm, cô lại không hề có chút khẩu vị
nào.
“Chị dâu cả, chị phải ăn thì mới có sức chăm sóc anh cả chứ, đừng chờ đến lúc anh
cả tỉnh dậy thì chị lại ngã xuống, Thẩm Tâm đưa một chai nước suối đã mở nắp sẵn
cho cô: “Chị uống nước trước đã”.
“Chị cảm ơn”, Bạch Tinh Nhiên đón lấy chai nước từ tay cô ta rồi uống một ngụm,
rồi từ từ hỏi: “Em nói xem đại thiếu gia sao mãi không tỉnh nhỉ?”
“Em cũng không biết”, Thẩm Tâm mặt đầy lo lắng.
Vì sao anh lại chạy đi đánh nhau với Lâm An Nam, vì sao lại chạy đi uống rượu
cùng Lâm An Nam? Vì muốn xả cơn giận trong lòng sao? Xem ra cơn tức giận trong
lòng anh thật sự rất lớn.
Cô vừa cổ ăn chút đồ ăn, lão phu nhân liền tới, hai người ngồi trên ghế vội vàng
đứng dậy ra đón.
“Bà nội, sao bà lại đến thế?”, Thẩm Tâm khoác cánh tay bà ta hỏi.
Lão phu nhân nhìn vào cửa phòng bệnh của Nam Cung Thiên Ân, đau lòng nói:
“Thiên Ân ở đây không biết sống chết ra sao, bà ở nhà làm sao mà an tâm được”.
“Nhưng bà nội, đây là bệnh viện nhiều vi khuẩn lắm, không tốt cho sức khỏe của
bà đầu”, Thẩm Tâm quay sang nói với Thẩm Khác cùng đến vừa nãy: “Anh, anh
đưa bà về đi”.
Thẩm Khác bất lực nhún vai nói: “Là bà nội cứ đòi đến đấy chứ.
“Bà tự biết thế nào, không cần mấy đứa phải lo cho bà”, lão phu nhân nói xong, lại
nói với Thẩm Khác: “Cháu đi gọi bác sĩ Trương tới cho bà”.
“Bà, bác sĩ Trương vừa từ phòng bệnh đi ra, anh ấy cũng không biết khi nào Thiên
Ân sẽ tỉnh”, Bạch Tinh Nhiên nói.
Lão phu nhân đưa mắt nhìn cô, cô lập tức chột dạ cúi mặt xuống.
Cô tưởng lão phu nhân sẽ lại mắng xa xả vào mặt cô, dù sao cô đã hại Nam Cung
Thiên Ân đến nông nỗi này, nhưng lão phu nhân lại không làm như vậy, ngược lại
còn dùng giọng điệu bất lực và thương cảm nói với cô: “Cô về nhà với tôi”.
Bạch Tinh Nhiên không hiểu vì sao bà ta lại gọi mình về nhà, chỉ là cho dù là vì sao
đi nữa cô đều không thể rời khỏi đây!
“Bà, cháu muốn ở lại đây chờ đại thiếu gia tỉnh lại”, cô nói.
Lão phu nhân tức tối: “Thiên Ân bị cô hại cho có tỉnh được hay không còn là một
vấn đề, cô chờ kiểu gì? Cô có tư cách chờ không?”
“Đại thiếu gia nhất định sẽ tỉnh lại, bà nội, xin bà cho cháu ở lại bệnh viện chờ đi a,
cháu xin bá”, Bạch Tinh Nhiên luống cuống dùng tay giật vạt áo của Thẩm Tâm hi
vọng cô ta có thể nói giúp cô một câu.
Thẩm Tâm lại chỉ lắc đầu với cô một cải, ra hiệu bảo cô đừng làm lão phu nhân tức
giận.
Ai mà không biết tính khí của lão phu nhân chứ, cầu xin căn bản là vô tác dụng.
Nhỡ làm cho bà ta tức giận, có khi còn cả đời này sẽ không để cô lại gần Nam Cung
Thiên Ân một bước.
Để cho bản thân một con đường lùi, cô đành ngoan ngoãn im
miệng lại.