Sau khi Chu Chu được đưa vào phòng cấp cứu, Nam Cung Thiên Ân đứng như chết
lặng tại chỗ, cứ thế nhìn cánh cửa phòng cấp cứu khép lại.
Anh đứng ở đó một lúc, lão phu nhân liền chạy đến, vội vàng hỏi: “Chu tiểu thư sao
rồi?”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn bà ta, lắc đầu: “Cháu không biết, bác sĩ vẫn chưa ra”.
Lão phu nhân sốt ruột đứng ngồi không yên, cứ thế đi lại trước cửa phòng cấp cứu,
khi đi đến trước mặt anh, bà ta giơ tay lên đánh vào cánh tay anh một cái: “Chỉ tại
cháu, nếu Chu tiểu thư mà chết, thì cả đời cháu sẽ không được yên đầu!”.
Nam Cung Thiên Ân cạn lời nhíu mày, tuy anh cũng rất lo cho tình hình của Chu
tiểu thư, nhưng câu mà cả đời này không được yên thì anh nghe không lọt tai.
“Chu tiểu thư nhảy lầu đều là vì bị cháu làm cho đau lòng, cháu..” lão phu nhân
không ngừng quở trách.
May mà bác sĩ đi ra sớm, thấy hai người lo lắng đến mức này, vội vàng cười an ủi
nói: “Lão phu nhân, Thiên Ân thiếu gia, hai người không cần quá lo lắng đầu, Chu
tiểu thư không bị thương quá nghiêm trọng gì ca”.
“Thật sao?”, lão phu nhân nôn nóng hỏi.
Bác sĩ gật đầu: “Tầng ba không cao lắm, hơn nữa phía dưới lại là vườn hoa, coi như
số Chu tiểu thư vẫn còn may.
“Thế cô ấy có bị thương ở đâu không?”, Nam Cung Thiên Ân hỏi.
“Phần đùi bị cành cây làm cho xước, phần đầu vì bị va đập nên trấn thương nhẹ,
nhưng đều không phải trọng thương gì, nằm viện nghỉ ngơi vài ngày là khỏe, mọi
người cứ yên tâm”.
Nghe thấy lời của bác sĩ, lão phu nhân và Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng thở
phào, không bị sao là tốt.
Nam Cung Thiên Ân trầm ngâm một lúc, rồi lại hỏi: “Thế cô ấy tỉnh lại chưa vậy?”.
“Tạm thời vẫn chưa, nhưng chắc là sẽ tỉnh lại nhanh thôi, Thiên Ân thiếu gia sẽ
được gặp cô ấy nhanh thôi mà”, bác sĩ nói: “Nếu Thiên Ân thiếu gia không yên
tâm, cũng có thể chờ sau khi cô ấy tỉnh lại rồi đi chụp phim toàn bộ cơ thể kiểm tra
một lượt”.
Nam Cung Thiên Ân gật đầu, bác sĩ lại nói thêm vài câu về tình hình của Chu Chu
rồi đi khỏi đó.
Chu Chu quả nhiên nhanh chóng được chuyển vào phòng bệnh phổ thông, lão phu
nhân và Nam Cung Thiên Ân vào đến phòng bệnh, đứng trước giường bệnh nhìn cô
ta một lúc, lão phu nhân nói với Nam Cung Thiên Ân: “Cháu ở đây chờ nó tỉnh dậy
cho bà, cháu còn để nó đau khổ mà tìm đến cái chết thì bà không khách khí với
cháu đâu”.
Nam Cung Thiên Ân nhìn lão phu nhân một cái, không nói gì cả.
Sau khi lão phu nhân đi khỏi, Nam Cung Thiên Ân tìm một chiếc ghế ngồi xuống,
từ xa nhìn Chu Chu trên giường bệnh.
Khoảng một tiếng trôi qua, Chu Chu cuối cùng cũng tỉnh dậy sau hôn mê, cô ta khẽ
khàng mở mắt, nhìn xung quanh một lượt rồi dừng lại trên người Nam Cung Thiên
Ân.
“Em tỉnh rồi à?”, Nam Cung Thiên Ân đứng dậy khỏi ghế, bước về phía cô ta.
Chu Chu thấy anh, ngạc nhiên hỏi: “Em chưa chết sao?”.
“Ừ, bác sĩ nói em chỉ bị thương ngoài da, nghỉ vài hôm là khỏe”, Nam Cung Thiên
Ân nhìn thẳng vào cô ta, trong ánh mắt hiện lên vẻ quở trách và thương xót: “Sao
em lại ngốc như vậy, nhỡ anh ở tầng mười, nhảy xuống như thế thì còn sống nổi
không?”.
Bị anh nói vậy, Chu Chu đột nghiên khóc nức lên, nước mắt giàn giụa nhìn anh tự
trách: “Vì sao lại không phải là tầng mười? Nếu là tầng mười thì tốt biết mấy, nếu
là tầng mười em nhảy xuống giờ em sẽ không tỉnh lại nữa, sẽ không trở thành tảng
đá ngáng chân của anh và Tinh Nhiên nữa…”.
“Chu, em đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy”.
“Em không phải đang nói những lời ngốc nghếch, em thật sự không muốn sống
rồi ảnh hưởng đến người khác”, Chu Chu đưa tay lên lau nước mắt: “Thiên Ân, chỉ
cần em còn sống ngày nào, bà nội sẽ không bỏ cuộc chuyện ép anh lấy em, em đã
nói rồi em sẽ cố gắng bảo vệ tình cảm của anh và Tinh Nhiên, nhưng ngoài việc
làm như vậy ra thì em chẳng nghĩ được đến cách nào khác cả, làm sao bây giờ?”.
Nam Cung Thiên Ân rút tờ giấy ăn ra đưa cho cô ta, lắc đầu: “Anh không cần em
giúp gì anh, em cứ sống thật tốt, chăm sóc tốt cho bản thân là được.
“Nhưng bà nội sẽ ép anh cưới em…”.
“Em yên tâm, phía bà nội anh sẽ xử lý”.
Nam Cung Thiên Ân đưa tay lên xoa đầu cô
ta: “Nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ nhiều nữa”.
Chu Chu gật đầu, nhưng kéo bàn tay anh lại rồi ôm, vừa khóc vừa nhìn thẳng vào
anh nói: “Thiên Ân, anh có trách em không?”.
“Trách em gì cơ?”.
“Trách em lại về nước lúc này, trách em làm xáo trộn cuộc sống của anh và Tinh
Nhiên”, trong đôi mắt ngấn lệ của cô ta vẫn chứa đầy sự áy náy.
Nam Cung Thiên Ân cười nhẹ một cái, lắc đầu: “Không, đừng nghĩ linh tinh”.
“Vậy thì được”, Chu Chu miễn cưỡng
buông bàn tay anh ra, vừa cười vừa giục: “Đi đi, anh gọi Tinh Nhiên về đây, rồi nói
rõ ràng với bà, em tin bà sẽ không ép hai người ly hôn nữa đâu”.
“Anh bảo Tiểu Nguyên đến chăm sóc em”, Nam Cung Thiên Ân vẫn mỉm cười nói.
Nhìn nụ cười lịch lãm của anh, Chu Chu buồn bã hít nhẹ một hơi.
Cô ta hi vọng được Nam Cung Thiên Ân đối xử với cô ta như đối xử với Bạch Tinh
Nhiên biết bao, cho dù là hùng hổ trách cứ cô ta, điên lên quát mắng cô ta vì sao lại
nhảy lầu.
Chứ không phải đối xử như người ngoài như vậy, tôn trọng một cách
khách sáo với cô ta như thế.
Đi từ trong phòng bệnh của Chu Chu ra, Nam Cung Thiên Ân không về thẳng
phòng bệnh của mình, anh vừa đi ra phía bên ngoài bệnh viện vừa gọi vào số của
Bạch Tinh Nhiên.
Chỉ là cho dù anh có gọi như thế nào, cũng không thể gọi được
cho Bạch Tinh Nhiên,
Anh rời khỏi bệnh viện được một lúc, bác sĩ Trương liền đến phòng bệnh tìm anh,
lão phu nhân nói với anh ấy Nam Cung Thiên Ân đang ở trong phòng bệnh của Chu
Chu, bác sĩ Trương liền bảo y tá đến phòng bệnh của Chu Chu tìm, kết quả nhận
được là Nam Cung Thiên Ân đã rời khỏi phòng bệnh của Chu Chu từ lâu rồi.
“Thằng nhóc này lại chạy đi đâu rồi không biết?”, lão phu nhân bực mình trách lên
một tiếng, rồi bảo Phác Luyến Dao gọi điện cho Nam Cung Thiên Ân.
Phác Luyến Dao gọi mấy cuộc đều là máy bận, thể là lão phu nhân lại bảo mọi
người đi tìm khắp bệnh viện.
Tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng Nam Cung Thiên Ân đâu, bác sĩ Trương
bắt đầu lo lắng: “Lão phu nhân, bà phải mau tìm đại thiếu gia về đây, chiều nay
cậu ấy buộc phải tiêm một mũi nữa, nếu không tối nay có thể sẽ lại phát bệnh”.
Lão phu nhân nghe thấy bác sĩ Trương nói như vậy thì càng sốt ruột hơn.
Mấy ngày nay Nam Cung Thiên Ân phát bệnh liên tục như vậy, mỗi lần đều là nguy
hiểm, bà ta sao có thể không lo lắng được?
Phác Luyến Dao ngập ngừng một lúc nói: “Bà nội, bà nghĩ xem liệu có phải anh họ
lại đi tìm chị dâu họ rồi không? Hay là chúng ta cho người đi tìm tung tích của chị
dâu họ đi?”.
“Bạch Tinh Nhiên?”, hai mắt lão phu nhân nheo lại, tức giận nói: “Lại là nó!”.
“Bà nội, bà cũng không nên trách chị dâu họ, là anh họ cứ không buông được chị
ấy, nên đi tìm chị ấy cũng là chuyện bình thường”.
“Lúc này rồi cháu đừng có nói tốt cho nó nữa”, lão phu nhân bực mình lườm cô ta
một cái.
Tô Tích cầm một đống giấy tờ mà Bạch Tinh Nhiên đưa cho cô ấy, nhìn cô rồi lại
nhìn sang chỗ giấy tờ, cô ấy cảm thấy khó hiểu liền hỏi: “Ý cậu là gì? Lần này cậu
làm thật à?”.
Bạch Tinh Nhiên gật đầu: “Đúng thế, mình biết cậu quen biết rộng, cố gắng làm
visa cho mình càng sớm càng tốt, đi đầu cũng được”.
“Nhìn cậu sốt ruột chưa kìa, Nam Cung Thiên Ân anh ta đuổi giết cậu sao?”.
“Không có, chỉ là mình cảm thấy đêm dài làm mộng, nếu đã quyết định đi thì đi
một cách dứt khoát, đỡ phải…” đỡ phải xảy ra chuyện như tối qua, sau khi hai bên
nói với nhau vài lời tốt đẹp, khó lắm mới nhen nhóm được ý định ly hôn thì lại bị
tiêu tan.
Cô biết Nam Cung Thiên Ân sẽ không ly hôn, bản thân cô cũng không muốn ly hôn,
nhưng chuyện đến nước này không ly hôn cũng không được.
“Vì sao? Chẳng phải cậu nói là Nam Cung Thiên Ân yêu cậu hơn cả con khốn kia
à?”, Tô Tích cảm thấy khó hiểu.
Bạch Tinh Nhiên cười mếu nói: “Để anh ấy cưới người nên cưới, biết đâu như vậy
lại có tác dụng cho bệnh của anh ấy thì sao?”.
Tô Tích cạn lời: “Chẳng phải cậu luôn
không tin vào lời đồn sao?”.
“Giờ mình tin rồi”.
“Cậu…, Tô Tích tức lên.
Bạch Tinh Nhiên nhìn thẳng vào cô ấy, sắc mặt càng đau khổ hơn: “Tiểu Tích, cậu
chưa nhìn thấy bộ dạng phát bệnh của anh ấy thôi, nếu cậu nhìn thấy, cậu cũng
nhất định sẽ lựa chọn tin vào điều đó.
Cô nói xong, cười gương một cái rồi nói tiếp: “Cậu giúp mình làm đi, mình đi ra
nước ngoài tránh một thời gian, chờ bạn họ lấy nhau xong, tất cả êm đêm rồi mình
sẽ lại về”.
“Anh ta đã cưới người khác rồi, cậu còn về làm gì?”.
“Mình về tìm con gái mình”, Bạch Tinh Nhiên nằm lấy bàn tay của Tô Tích nói:
“Tiểu Tích, mình chưa hề bỏ cuộc, cho nên xin cậu cũng đừng từ bỏ việc tìm nó
được không?”.
Hai mí mắt cô chớp chớp, giọt nước mắt trên khỏe mắt đã rơi xuống.
Tô Tích mềm lòng gật đầu: “Được, mình
sẽ như vậy”.
“Vậy mình đi làm giấy tờ đây”, Bạch Tinh Nhiên nhìn cô ấy cười, rồi quay người đi
ra cửa.
Bạch Tinh Nhiên đến nộp hồ sơ cho đơn vị làm giấy tờ, sau khi làm xong hết mọi
chuyện vừa nhét chỗ giấy tờ vào trong túi vừa đi ra ngoài.
Vì không để ý đường nên
cô không cẩn thận đâm sầm vào một người.
“Tôi xin lỗi..” cô cúi đầu xin lỗi theo bản năng.
“Không sao, em cũng có đâm vào anh đầu”, giọng nói của Lâm An Nam vang lên
trên đầu cô, Bạch Tinh Nhiên sững sở, ngẩng đầu lên nhìn thấy Lâm An Nam đang
tươi cười nhìn mình.
Nhìn thấy bóng dáng Lâm An Nam, biểu cảm trên mặt Bạch Tinh Nhiên cứng đờ
lại, quay người định đi luôn.
“Tinh Nhiên… Lâm An Nam vội vàng
kéo tay cô lại nói: “Sao em vừa gặp anh đã tránh vậy? Ghét anh đến thế sao?”.
“Đúng thế, tôi nhìn thấy anh là thấy
ghét, có thể bỏ tôi ra được chưa?” Bạch Tinh Nhiên củi đầu nhìn bàn tay anh ta
đang nằm trên cánh tay cô, tức giận nói.
Trước khi tập bản thảo của Tập đoàn Nam Cung bị mất, trong lòng cô vẫn còn chút
áy náy với Lâm An Nam, nhưng từ sau khi chuyện đó xảy ra, cô đã bắt đầu ghét anh
Cô ghét kiểu giở thủ đoạn hãm hại người khác, mà Lâm An Nam lại hết lần nàyđến lần khác hại cô.
Người đàn ông như vậy, cho dù cả đời này có không cưới được ai cũng sẽ không bao
giờ tha thứ được!
Lâm An Nam lại không buông cô ra, nhìn thẳng vào cô nghiêm túc nói: “Tinh
Nhiên, anh rất vui vì em đã nghĩ thông muốn ly hôn với Nam Cung Thiên Ân, anh
sẽ đưa em đến một nơi thật xa, anh sẽ yêu thương em thật tốt, anh hứa sau này
không ai có thể đến quấy rầy chúng ta được nữa”.
Bạch Tinh Nhiên gần như không thở nổi, cô điên tiết hét lên: “Lâm An Nam, anh
muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, tôi không yêu anh, kể cả có ly hôn với Nam
Cung Thiên Ân cũng sẽ không đi theo anh nữa.
Tôi không cần anh yêu tôi, càng sẽ
không đi cùng anh đến nơi nào thật xa cả, anh nghe rõ chưa hả?!”.
“Tinh Nhiên, giờ em cần anh giúp em đấy, chỉ có anh mới có thể giúp em rời xa
Nam Cung Thiên Ân… Lâm An Nam dịu dàng an ủi: “Anh nghĩ giờ đây Nam Cung
Thiên Ân chắc chắn đang đi tìm em khắp nơi, chắc sẽ tìm đến đây nhanh thôi, em
muốn bị anh ta bắt em về sao?”.
Giọng nói của Lâm An Nam vừa dứt, Bạch Tinh Nhiên liền thấy xe của Nam Cung
Thiên Ân đang từ bên ngoài đi vào.