Vì để cảm ơn Bạch Tinh Nhiên đã ra tay giúp đỡ, Triệu Phi Dương quyết định mời Bạch Tinh Nhiên ăn cơm.
Mối thịnh tình của Triệu Phi Dương khó lòng từ chối, Bạch Tinh Nhiên lo lắng người khác hiểu nhầm, chỉ đành kéo Diêu Mỹ đi cùng.
Nhìn qua một bàn toàn đồ ăn ngon, Diêu Mỹ cười híp mắt nói: “Xem ra công lao của Tinh Nhiên lần này rất lớn, có thể khiến giám đốc Triệu rán sành ra mỡ chịu chi thế này”.
“Đương nhiên rồi, nào, Tinh Nhiên ăn nhiều một chút”, Triệu Phi Dương gắp cho Bạch Tinh Nhiên một miếng bít tết.
Đối diện với một bàn đầy đồ ăn ngon, Bạch Tinh Nhiên lại chẳng có chút khẩu vị nào, cô đẩy đũa của Triệu Phi Dương về nói: “Cảm ơn, nhưng tôi thực sự không ăn nổi”, lo Triệu Phi Dương nghĩ nhiều, vội vàng thêm câu: “Ha, ha… dạo gần đây khẩu vị không được tốt cho lắm”.
“Bạch Tinh Nhiên người ta ngày nào cũng ăn cao lương mỹ vị, đâu cần anh nịnh bợ như thế, mau gắp thịt sang cho tôi đi, thêm vài miếng nữa tôi vẫn ăn được”, Diêu Mỹ cười đưa bát ra trước mặt Triệu Phi Dương.
“Nói cũng đúng, người ta bây giờ là thiếu phu nhân nhà Nam Cung mà”.
“Hai người đừng trêu tôi nữa”, Bạch Tinh Nhiên cạn lời.
“Ai bảo cô không nói lời nào đã kết hôn rồi”, Triệu Phi Dương lườm cô một cái.
“Không thì phải làm sao? Lẽ nào phải học anh? Cứ sống mãi dưới cái bóng của vợ cũ, không chịu kết hôn à?”, Bạch Tinh Nhiên trừng mắt lại với anh ấy.
Diêu Mỹ gật đầu: “Cũng đúng, điểm này giám đốc Triệu anh đúng là phải học Tinh Nhiên rồi, anh nói xem Viên đại tiểu thư người ta theo đuổi anh bao nhiêu năm rồi, trái tim sắt đá cũng nên rung động rồi chứ?”.
“Viên Khôi đó quả thực không tồi, có tiền nhưng không kiểu cách, vừa lương thiện vừa đáng yêu, người con gái tốt như vậy lúc nên nắm bắt thì hãy nắm bắt, bỏ lỡ rồi cơ hội không đến lần thứ hai nữa đâu”, Bạch Tinh Nhiên cười khanh khách nói: “Mau thành đôi đi, tôi đã hứa sẽ vẽ ảnh cưới cho hai người, giờ tôi đang rảnh đến ngứa ngáy chân tay đây”.
“Hai người nói đủ chưa? Bao nhiêu đồ ăn ngon thế này cũng không bịt được miệng các cô à?”, Triệu Phi Dương gắp vào bát mỗi người một cái cánh gà: “Ăn nhiều thịt vào nói ít thôi, ăn đi cho tôi!”.
“Được rồi, ăn thịt, ăn thịt”, Bạch Tinh Nhiên gắp miếng cánh gà bỏ vào miệng, nhưng miệng vừa nếm được vị ngọt dịu của cánh gà, bụng đã bắt đầu cuộn lên, cảm giác buồn nôn cứ dồn lên họng.
“Xin lỗi…”, cô tức tốc đứng dậy khỏi ghế, chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
“Này, Tinh Nhiên cậu làm sao thế?”, Diêu Mỹ cũng đứng dậy khỏi ghế, nói với Triệu Phi Dương: “Anh ở đây nhé, tôi đi xem sao”.
Bạch Tinh Nhiên vừa lao vào nhà vệ sinh, liền ghé vào bồn cầu dùng sức nôn thốc nôn tháo, mấy thứ ăn trước đó đều đã bị cô nôn ra sạch.
“Sao thế? Bị ngộ độc à?”, Diêu Mỹ vừa lấy giấy ăn lau miệng cho cô vừa quan tâm hỏi han, ban nãy Bạch Tinh Nhiên nói khẩu vị không tốt cô ấy còn tưởng là thuận miệng nói vậy thôi, không ngờ là thật.
Bạch Tinh Nhiên nôn hết những thứ trong bụng ra, lại nôn thốc một trận nữa, nôn đến mức khó chịu vô cùng, một lúc sau cô mới từ từ lấy lại hơi thở lắc lắc đầu.
“Không bị ngộ độc? Vậy sao cậu lại nôn đến mức này?”, Diêu Mỹ nói xong, vẻ mặt ám muội đánh giá cô: “Hay là cậu có thai rồi? Không muốn nói cho mình biết?”.
“Cậu mới có thai ý”, Bạch Tinh Nhiên không vui lườm cô ấy một cái, bắt đầu lấy giấy ăn lau miệng.
“Ngại cái gì chứ, cậu và Thiên Ân thiếu gia kết hôn cũng được hai tháng rồi nhỉ? Mang thai cũng là chuyện bình thường mà?”.
“Cậu thì biết cái gì, lần nào mình chẳng uống thuốc”.
“Thời buổi này là thời đại thuốc giả hoành hành đấy, mua phải thuốc giả cũng không có gì lạ”.
Bạch Tinh Nhiên giật mình, quay đầu nhìn cô ấy kinh ngạc.
Không phải chứ? Có thai? Cô trước giờ chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Hơn nữa thuốc cũng không phải do cô mua, mà là Nam Cung Thiên Ân chuẩn bị cho cô, làm sao có thể giả được?
“Nhìn bộ dạng kinh ngạc của cậu kìa, bà chị à, thế giới bây giờ không tốt đẹp như cậu tưởng tượng đâu, mấy hôm trước chẳng phải vừa có tin tức mới nói một người đàn ông mua thuốc sâu tự sát kết quả không chết đó sao, sau đó điều tra ra mới biết thuốc sâu là giả”.
Hai chân Bạch Tinh Nhiên mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã ra nền nhà.
“Aizz, sao thế? Đây không phải là việc tốt sao? Sao trông bộ dạng lại sợ hãi thế?”, Diêu Mỹ hoang mang dìu cơ thể cô, thắc mắc hỏi.
Việc tốt? Bạch Tinh Nhiên cười đau khổ, đây sao có thể là việc tốt được?
Mấy ngày trước Nam Cung Thiên Ân mới cảnh cáo cô, không cần phải sinh con cho nhà Nam Cung, giờ cô lại mang thai, nếu như để Nam Cung Thiên Ân biết cô có thai, nhất định sẽ tức giận đến mức bóp chết cô, sau đó còn ép cô bỏ đứa bé đi.
“Tiểu Mỹ”, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay của Diêu Mỹ, trân trân nhìn cô ấy gấp gáp nói: “Cậu mau sang hiệu thuốc đối diện mua cho mình que thử thai, mau lên”.
“Gấp thế sao?”.
“Gấp lắm”.
“Được, cậu đợi chút, mình đi ngay đây”, Diêu Mỹ cười hi hi ném cho cô một câu: “Chúng ta cược một trận đi, mình cá chắn chắn là cậu có thai rồi”.
Mười phút sau, đang lúc Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy vạch đỏ thứ hai hiện rõ lên trên que thử thai, cuối cùng hai chân cũng không chống đỡ nổi mà ngã ra đất.
Cô có thai rồi, vậy mà lại có thai thật!
Sao lại như thế? Rõ ràng lần nào cô cũng uống viên thuốc Nam Cung Thiên Ân để lại rất đúng giờ mà, lẽ nào Nam Cung Thiên Ân mua phải thuốc giả thật?
“Trông cậu vui kìa”, Diêu Mỹ cười khanh khách lấy tay đẩy một cái vào huyệt thái dương của cô: “Giờ cậu là bà bầu đấy, sàn nhà lạnh lắm cậu mau đứng dậy đi”.
Đầu óc Bạch Tinh Nhiên hỗn loạn, vừa lo lắng vừa nghi hoặc, nhưng không có vui mừng, mãi một lúc mới dần dần hoàn hồn lại, nắm lấy cổ tay Diêu Mỹ, nhìn cô ấy nghiêm chỉnh nói: “Tiểu Mỹ, chuyện này không được nói cho ai đâu biết chưa?”.
“Người nhà Nam Cung cũng không được sao?”.
“Không được!”, Bạch Tinh Nhiên nói rất nghiêm trọng.
Diêu Mỹ biết nguyên nhân tại sao cô không muốn cho người ngoài biết, dù sao Bạch Ánh An vẫn luôn có ý đồ xấu, nhưng tại sao đến cả người nhà Nam Cung cũng không thể nói? Cô không hiểu nổi.
Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Bạch Tinh Nhiên, cô ấy cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ đành ngoan ngoãn ‘ừ’ một tiếng.
Điện thoại của Bạch Tinh Nhiên reo lên, cô lấy điện thoại trong túi ra xem, là số lạ.
Cô hắng giọng, ấn nút nghe.
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng của Hứa Nhã Dung: “Tinh Nhiên, cô đang ở đâu đấy? Tôi muốn tìm cô có chút việc, có thể đến Khách sạn Ánh Dương được không”.
Giọng của bà ta ấm áp hiếm thấy, hơn nữa còn mang theo sự niềm nở, bà mẹ kế trước giờ luôn cay nghiệt đột nhiên vô duyên vô cớ xum xoe với mình, chắc chắn không phải chuyện tốt!
“Thật ngại quá, Bạch phu nhân, giờ tôi không tiện ra ngoài”.
“Cô đừng gạt tôi, người giúp việc lâu năm ở nhà Nam Cung nói với tôi là cô đã ra ngoài rồi”, Hứa Nhã Dung vẫn cười khanh khách: “Tinh Nhiên, thật ra không phải là tôi muốn tìm cô, mà là mẹ và em trai cô muốn liên lạc với cô”.
“Khách sạn Ánh Dương phòng nào?”, Bạch Tinh Nhiên gần như lập tức hỏi.
Vừa nhắc đến người em trai đáng thương của cô, cô không còn quan tâm khách sạn Ánh Dương là núi đao hay là biển lửa nữa.
Sau khi có được địa chỉ chính xác, Bạch Tinh Nhiên lập tức đứng dậy chạy tới khách sạn Ánh Dương, đi vào một phòng trên tầng ba.