"Thật nha mẹ! Chú Niên giống như anh hùng xuất hiện giữa sấm sét vậy.
Đoàng đoàng đoàng, đánh tan mây mù."
Cô bé rất vui vẻ, khoa chân múa tay.
Khuôn mặt xinh đẹp giống hệt với Hạ Diệp Trầm, nhưng sinh động hơn rất nhiều.
Hạ Diệp Trầm đen mặt.
Không biết trùng hợp hay cố tình, nhưng chỉ cần người đàn ông này xuất hiện trước mặt, cô sẽ tự động nghĩ đến những lời mà Dung Nguyệt Thiên Lan nói.
"Lại đây! Con cảm ơn chú rồi, giờ chúng ta phải về nhà."
Nhưng đứa trẻ ngoan ngoãn như Diệp Ngạn Trần cũng trở nên ngang bướng:
"Mẹ! Chúng con đã hứa ngày ngày đều đẩy xe cho chú ấy rồi! Con là nam tử hán đại trượng phu, không thể nuốt lời."
Hạ Diệp Trầm nghẹn họng, còn Trâm Dư Niên lại phá lên Cười:
"Diệp Trầm, em thấy rồi đó.
Anh và hai đứa nhỏ rất có duyên."
Lúc này cô không nhịn được nữa, kéo cả hai đứa trẻ ra đăng sau mình.
"Hôm nay muộn rồi không được.
Con hứa với người ta nhưng cũng phải nghĩ đến mình còn phải về sớm học tập chứt"
"Vậy mai chúng con có thể đẩy xe cho chú ấy sao?", Diệp Vấn bẹp miệng.
Hạ Diệp Trầm hít sâu một hơi, cũng may kiên nhẫn của cô vẫn còn đủ:
"Được"
Mất công sức lớn mới có thể đưa Diệp Vấn và Diệp Ngạn Trần lên xe.
Hạ Diệp Trầm thầm nghĩ ngày mai sẽ phải thuê bao nhiêu vệ sĩ, thậm chí dặn dò nhà trường không cho hai đứa gặp mặt người đàn ông nguy hiểm kia nữa.
Quan hệ giữa hai người sau đêm lửa ở biệt viện hôm đó đã trở thành giống như kẻ thù.
Cô không dám tiến về phía nguy hiểm, mà cũng sợ lòng mình lại lung lay.
"Thật trùng hợp quá, em cũng sống ở đây à?"
Cạch!
Chiếc chìa khóa trên tay Hạ Diệp Trầm rơi xuống đất.
Cô hoảng hốt mở cửa, ấn Diệp Vấn và Diệp Ngạn Trần vào trong nhờ người làm trông chừng.
Xong tất cả, cô mới quay lại nhìn người phía sau.
Trầm Dư Niên ngồi trên xe lăn, nở nụ cười khiến cho người ta chói mắt.
"Trầm tổng, làm thế nào anh mới tha cho tôi?”
Anh ngạc nhiên:
“Tha cho em? Em nói gì vậy? Đây là nhà anh mua mà."
Hạ Diệp Trầm nhớ đến sáng nay có người chuyển đến căn nhà đối diện, nhưng cô vạn lần cũng không thể ngờ tới người này lại là anh.
Hạ Diệp Trầm thấy lòng mình lại nhói lên:
"Trầm Dư Niên, tôi từng đối xử với anh chân thành không vụ lợi.
Coi như nể tình kỷ niệm giữa chúng ta, tha cho tôi đi được không?”
Hành lang không người qua lại, im ảng đến lạ kỳ.
Trầm Dư Niên túm lấy cánh tay của Hạ Diệp Trầm, tạo lực đứng dậy.
Đến bây giờ cô mới thấy, một bên chân của anh phải nhấc lên.
Anh thực sự bị thương ở chân.
Trong lúc cô ngơ ngẩn, khuôn mặt người đàn ông ghé lại càng ngày càng sát.
Chẳng biết lúc nào, môi hai người đã chạm nhau.
Cô vừa mềm mại vừa yếu đuối bất lực.
Anh mang theo sự xâm lấn không thể nào kháng cự được, khiến cho cô không cách nào đứng vững.
Không khí xung quanh hai người như dao động mạnh hơn.
Kết thúc nụ hôn sâu, Hạ Diệp Trầm nghe Trầm Dư Niên nói bên tai:
"Buông tha em? Trừ khi anh chết!".