Lúc Hạ Diệp Trâm vào đến phòng bệnh, cũng là lúc Diệp Ngạn Trần tỉnh dậy.
Cậu bé mở to mắt, giọng nói mơ hồ:
"Chú Niên đâu?"
Hạ Diệp Trâm ngăn cho mình khỏi khóc, đặt lên trán cậu bé một nụ hôn, trêu chọc:
"Chú Niên nào? Vừa mới gặp mẹ còn chưa chào hỏi gì mà con đã nhớ đến chú Niên rồi à?"
Diệp Ngạn Trần cúi đầu, tỏ ra đáng thương:
"Không phải ạ, chú Niên nói khi con tỉnh dậy vẫn sẽ nhìn thấy chú ấy.
Chú ấy là người cứu con khỏi mấy tên bắt cóc đó mẹ:
Hạ Diệp Trầm nhìn Lương Duật Thành bên cạnh.
Anh gật đầu:
"Cảnh sát cũng vừa gọi điện báo có một người đàn ông đã báo cảnh sát giải cứu toàn bộ đám trẻ bị bät cóc.
Do Ngạn Trần bị ngất nên anh ta cũng đưa thăng bé với Ninh Ninh đến bệnh viện trước.
Chỉ có điều người đàn ông đó không hề để lại tên tuổi."
Hạ Diệp Trâm nghe xong, trong đầu bất giác nhớ đến người đàn ông va vào mình ở cầu thang bộ.
Hai người còn chưa gặp nhau, nhưng cô có cảm giác như từng rất quen thuộc.
Diệp Ngạn Trần ủ rũ hồi lâu.
"Chú ấy nói dối.
Rõ ràng đã hứa sẽ đưa con đi chơi mà."
"Không phải con không thích nói chuyện với người lạ sao? Tại sao lại thân thiết với chú Niên kia như vậy chứ?" - Hạ Diệp.
Trầm nhướng mày thắc mắc.
Diệp Ngạn Trần không nói gì.
Mẹ làm sao biết được cơ chứ.
Đó là chú Niên, làm sao mà so với người khác được? Nhất định sẽ có ngày cậu phải đưa chú Niên đến trước mặt mẹ, để mẹ xem hai người giống nhau đến mức nào.
Đến lúc ấy sợ là mẹ sẽ bị dọa sợ ấy chứ.
Diệp Ngạn Trần vừa nghĩ vừa ôm gối cười khúc khích.
Hạ Diệp Trầm không hiểu gì, dở khóc dở cười.
"Thăng bé này..."
Ngày thường trầm tính thế, nhưng gặp chú Niên một cái đã biến thành đứa trẻ hiếu động ngây thơ là thế nào?
Diệp Ngạn Trần có tiền sử bệnh hen suyễn cần ở lại bệnh viện theo dõi ba ngày.
Còn Lương Duật Thành mấy ngày này cũng cần trở lại Thiên Tân.
Hạ Diệp Trầm không yên tâm nên xin nghỉ dạy để trực tiếp đưa đón Diệp Vấn, cộng với chăm sóc.
Diệp Ngạn Trần trong bệnh viện.
"Mẹ, chú Duật Thành tốt lắm.
Sao mẹ không gả cho chú ấy đi"
Đây là lời của Diệp Vấn.
Hạ Diệp Trầm: "..." Anh trai nhất định không chịu:
"Đó là em chưa thấy chú Niên thôi.
Chú Thành tốt thật, nhưng không phong độ bằng chú Niên đâu."
Hai đứa con đều mong bán mẹ chúng đi nhiều lần, Hạ Diệp Trầm cũng đã quen.
Nhưng bị gán ghép với một người đàn ông còn chưa gặp mặt, cô có chút không thể nào bình Tĩnh được.
"Con đừng nói bậy.
Mẹ và chú ý chưa từng quen biết, làm sao có thể ở bên nhau được? Sau này không thể lặp lại câu đó nữa, nếu chú ấy có vợ rồi không hay lầm."
Diệp Ngạn Trần lăc đầu:
"Chưa biết chừng biết nhau đó.
Nhìn con rất giống chú ấy."
"Cô Diệp, không biết cô có thời gian không?"
Hạ Diệp Trầm còn chưa kịp nghe thấy con mình nói gì, cửa phòng bệnh bỗng nhiên mở ra.
Cô nheo mắt, mang hàm ý đánh giá vị khách không mời này.
Một người phụ nữ có khí chất cao sang, có lẽ đã lớn tuổi, nhưng bảo dưỡng rất tốt.
Bà ấy nhìn đăm đăm vào mặt cô bằng ánh mắt rất khó chịu xen lãn với đôi chút...!khinh thường.
"Xin hỏi..." - Cô lễ phép lên tiếng.
"Cô là Diệp Thư Vân, đúng chứ?" - Người phụ nữ cắt ngang.
Biết người đến có ý không tốt, Hạ Diệp Trầm đắp chăn cho.
Diệp Ngạn Trần, đứng dậy:
"Chào bà, có chuyện gì chúng ta ra ngoài nói được không? Con của tôi đang bị bệnh.".