Có người đang đến đây.
Cô liếc nhìn Trầm Dư Niên, đáy mắt long lanh:
"Trầm đại thiếu gia, tôi...!tôi tạm thời không muốn ứng tuyển nữa"
"Đây không phải thứ cô có thể quyết định."
Trầm Dư Niên năm lấy cổ tay của Hạ Diệp Trầm.
Mặc dù vẫn ngồi trên xe lăn, nhưng sức khỏe của người đàn ông không thể xem thường, một tay anh điều khiển xe lăn, một tay.
dùng lực kéo cô đi ra ngoài.
Khu vườn trong biệt thự rập rạp.
Giữa vườn có một chiếc lồng lớn.
Trầm Dư Niên chỉ vào đó:
"Có thấy gì không?" Khóe môi Hạ Diệp Trầm giật giật: "Một...!một đôi công?"
Trong chiếc lồng kia quả nhiên có một đôi chim công, đủ cả trống lân mái.
"Trống là Thải Vân, mái là Chỉ Nam.
Công của tôi không thích ăn rau cỏ.
Nếu như cô dám chống đối.
Tôi đảm bảo cô sẽ trở thành nguyên liệu cho món ăn của nó."
Trầm Dư Niên diễn mười phần giống thật.
Từ ánh mắt, cho đến từng cơ mặt, chẳng khác nào một tên thần kinh khát máu.
Đúng lúc đó, Thải Vân cũng nhìn về phía ngoài lồng.
Ánh mắt nó đỏ lử, bên mỏ có vương lại một mẩu thịt.
Hạ Diệp Trầm "sợ" đến mức run lên cầm cập, gẳng sức thoát ra khỏi sự kìm kẹp của anh.
"Trầm đại thiếu gia...!Xin anh buông ra.
Tôi sợ.
Tôi hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà.
Anh đừng dọa tôi nữa."
"Trầm đại thiếu gia, đừng dọa người nữa."
Tiếng nữ trong treo vang lên.
Hạ Diệp Trầm quay ngoät về phía đó, thấy một người phụ nữ mặc áo trằng đang tiến về phía này.
Cô ta vừa mới gặp cô, đã tươi cười giơ tay ra chào:
"Cô là đầu bếp mới của anh Trâm đúng không? Tôi là bác.
sĩ tâm lý của anh ấy, Hồng Tịnh San."
Trầm Dư Niên nắm tay Hạ Diệp Trầm càng chặt hơn.
Cô cố tỏ ra bình thường, yếu ớt chào hỏi:
"Chào cô, tôi là đầu bếp mới.
Có điều..." Hồng Tịnh San vội cười xởi lởi:
"Đừng sợ, anh ấy hơi hung dữ nhưng sẽ không hại người đâu.
Bây giờ cô giao anh ấy cho tôi, có được không?"
"Vậy sao?" Hạ Diệp Trâm cúi đầu xuống nhìn Trâm Dư Niên với ánh mắt vô hồn.
"Được, vậy tôi giao anh ấy cho cô."
"Được, vậy tôi giao anh ấy cho cô."
Hạ Diệp Trầm nói xong câu đấy liền tự giác lùi xuống để Hồng Tịnh San lại gần.
Cô ta gỡ tay Trầm Dư Niên ra khỏi bàn tay cô, nhưng nỗ lực đến đâu cũng tốn công vô ích.
Trầm Dư Niên nắm tay cô rất chặt, khiến cho.
cô đau đến nỗi muốn nhe răng.
"Việc này..."
Hồng Tịnh San thử mãi, đến khi trán đầy mồ hôi vẫn không thành công.
Cuối cùng, cô ta cũng bỏ cuộc.
"Được rồi, dù gì tôi cũng chỉ đưa anh ấy đi tiêm thuốc thôi.
Cả cô đi cùng cũng được.
Làm phiền cô Diệp rồi."
Hạ Diệp Trầm hơi nhướng mày rất khẽ.
Lúc nãy cô cố tình không giới thiệu họ của mình, nhưng người phụ nữ này lại biết cô họ Diệp.
Xem ra cũng đã điều tra không ít lần.
Hạ Diệp Trầm đưa một tay lên mặt, trong lòng lo lăng.
Người đứng sau của Hồng Tịnh San có thể là Nhậm Hạ Lan.
Năm đó cô rời Thiên Tân khi mới gần hai mươi tuổi, lại vẫn thường dùng dáng vẻ trát đầy son phấn để gặp bà ta duy nhất một lần.
Sau năm năm, cô không dám chắc chắn bà ta có nhận ra mình hay không?.