Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng


Cô sờ lên vành tai của mình, càng thắc mắc Trầm Thiết Vỹ hiện tại thế nào rồi, không biết đã nối lại được tai hay chưa.
Một đêm không mộng mị.
Reng! Rengl!!I
Mấy hồi chuông kéo dài đập vào màng não đánh thức Hạ Diệp Trầm.

Cô với tay, nhấc điện thoại bàn lên.
Bên kia là tiếng người đàn ông trầm đục:
"Tôi bỏ tiền ra thuê cô để cô lười biếng như vậy?” Hạ Diệp Trầm với tay lấy điện thoại của chính mình.

Mới có năm giờ sáng.
Cô day day thái dương đau nhức, cố gắng làm cho giọng.

mình dịu đi:
"Cậu chủ, anh muốn ăn gì?" "Phật trèo tường!"

Nói xong thì cúp máy, không để cho người khác kịp tiêu hóa chút nào.
Đồ ác ôn! Hạ Diệp Trầm thầm than trong lòng, sau đó đã tế Trầm Dư Niên không biết bao nhiêu lần, còn tiện thể cắm cho anh ba nén nhang.
Mới có ngày đầu tiên đã đòi làm Phật trèo tường, còn không hề dặn trước.
Đúng như cái tên, món ăn này ngon đến mức có thể làm Phật cũng phải phá giới, nhưng công đoạn làm ra nó chẳng hề đơn giản.
Nguyên liệu, thời gian, độ lửa, đến cả tâm trạng của người đầu bếp...!Không có thứ nào là không công phu.
Diễn kịch diễn cho trọn.

Hạ Diệp Trầm chỉ kịp vệ sinh cá nhân qua loa, cứ thế tất bật xuống bếp.

May mà dụng cụ lẫn nguyên liệu đều đầy đủ.
Cô hoài nghi nghiêm trọng Nhậm Hạ Lan có phải đang tính toán dùng cuộc sống xa hoa để mài mòn sức chiến đấu của Trầm Dư Niên không? Nhìn anh ta xem, tiêu chuẩn cuộc sống không khác gì ông hoàng.
"Lễ nào..."
Hạ Diệp Trầm lẩm nhẩm trong miệng, xẹt qua một ý nghĩ không tưởng tượng được.
Cô lập tức lắc đầu: "Không thể nào, Trầm Dư Niên làm gì có gì quan trọng đến mức Nhậm Hạ Lan phải bắt anh ta sống bằng mọi cách cơ chứ?"
Nếu như cô là mẹ kế độc ác, nhất định sẽ giết quách anh ta đi cho xong.

Nấu hai tiếng mới xong.
Hạ Diệp Trầm bê thức ăn, chuẩn bị vào phòng Trầm Dư: Niên.
Lần này lại gặp Hồng Tịnh San.
"Cô Diệp!"
Hạ Diệp Trầm theo bản năng lùi ra sau.

Nhưng nhớ đến người này là một bác sĩ tâm lý.

Cô dăn lại bước chân, cười nhã nhặn:
"Bác sĩ Hồng."
"Cô nấu gì cho Trầm đại thiếu gia vậy?”
Hạ Diệp Trầm mở bát thức ăn ra, giả bộ mệt mỏi:
"Không biết có hợp khẩu vị thiếu gia không nữa.

Mới ngày.

đầu tiên làm việc anh ấy đã làm khó tôi như vậy!"
Hồng Tịnh San hé mắt:
"Cô hình như không vừa ý đại thiếu gia lắm thì phải.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận