"Trầm...!Dư...!Niên...!Xin anh..."
Hai mắt cô mở to, rơi vào khủng hoảng vô tận khi thấy ánh sáng tàn ác ẩn hiện trong đáy mắt của Trầm Dư Niên.
Người này, quả thực muốn giết cô.
Chỉ là, Hạ Diệp Trầm không hiểu cô đã làm gì khiến anh
tức giận như vậy, cũng không cam lòng mình chết đi một cách mơ hồ không rõ ràng như thế.
Được mười lăm giây, Trầm Dư Niên bất ngờ buông tay.
Hạ Diệp Trầm thấy mình như sống lại, cô không dám cử động, cứ như vậy mà năm yên.
Người đàn ông dùng bàn tay có chút chai sần của mình sờ lên phần cổ còn đau nhức,
khiến cả người Hạ Diệp Trầm run lên vì sợ.
"Sao? Sợ hãi à?" - Trầm Dư Niên nói băng giọng trầm khàn.
Cô gật đầu.
Đối diện với cái chết, ai chẳng sợ hãi.
"Tôi đã nói rồi, cô không nên can thiệp vào chuyệ tôi.
Cô còn vượt phận một lần nữa, chắc chản tôi sẽ không buông tay."
Hạ Diệp Trầm năm dưới Trầm Dư Niên, cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mặt mình, nhưng tay chân
anh chạm vào người cô, lại lạnh buốt đến rùng mình.
Hình như trong lúc ấy, sự sợ hãi tan đi, Hạ Diệp Trầm dè dặt túm lấy phần áo trước ngực người đàn ông, hé miệng:
"Anh đã hứa với tôi sẽ trân trọng chính mình."
"Anh cũng hứa anh sẽ cố đi tìm thứ gì khiến mình hạnh phúc."
Gân xanh trên trán Trầm Dư Niên lại nổi lên.
Người phụ nữ ngu ngốc này, đáng lẽ phải giết cô ta ngay từ trưa nay mới đúng.
Tại sao mỗi câu nói của cô ta đều có thể tác động đến tâm trạng của mình đến vậy?
Biểu cảm khác lạ của Trầm Dư Niên lọt vào mắt Hạ Diệp Trầm, nhưng cô không cảm nhận được sát khí, cũng có linh
cảm anh sẽ không làm hại mình.
Cô túm góc chăn bên cạnh, choàng lên cả hai người, rút ngắn còn một chữ:
"Lạnh!"
Một chữ thể hiện sự cố chấp của cô, cũng muốn nói rằng cô thách thức uy quyền của anh.
"Tôi không thể đắp chăn!" Trầm Dư Niên nói vậy, nhưng cũng hề đẩy chiếc chăn kia ra.
Cả người anh mệt mỏi ngã xuống giường, hoàn toàn đè lên
người Hạ Diệp Trầm.
"Tại sao?" - Cô càng ngày càng làm càn, giống như biết chắc rằng anh sẽ không nổi điên nữa.
Người đàn ông cười khùng khục trong cổ họng:
"Hơi ấm với các người là danh từ tốt đẹp đến nhường.
nào, thì nó là ác mộng với tôi đến nhường đó.
Hạ Diệp Trầm, cô đừng tự cho mình là đúng! Tôi thà chết rét, cũng không chấp nhận thứ hơi ấm rẻ tiền ấy."
"Tôi..." - Hạ Diệp Trầm thấy giọng mình nghẹn đi, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Cảm thấy sức ép đặt trên người mình càng ngày càng lớn, cô hoảng hốt đặt tay lên trán của Trầm Dư Niên.
Lúc này đắp chăn hay không đắp chăn không hề quan trọng nữa.
Cô đẩy anh sang một bên, vùng dậy:
"Tôi đi gọi người bảo họ cho bác sĩ đến khám cho anh."
“Không được đi!".