Bàn tay bị một lực rất nhẹ năm lại, Hạ Diệp Trầm hoàn toàn có thể thoát ra, nhưng cô dừng lại, nghiêng đầu nghe anh nói chuyện.
"Cô ở lại chăm sóc tôi." Cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh trấn an:
"Tôi sẽ trở về ngay, anh ở đây một chút thôi chờ tôi.
Cảm lạnh cũng không thể coi thường, gọi người vẫn tốt hơn."
"Tôi không cần gọi người! Nếu cô ở lại, tôi sẽ đắp chăn." Trầm Dư Niên cảm thấy sự kiên nhẫn cả đời của mình đã dùng hết trong ngày hôm nay rồi.
Chưa bao giờ anh nghĩ rằng
có ngày mình sẽ cầu xin một người bằng giọng điệu này.
"Có muốn biết lý do tại sao tôi lại cự tuyệt hơi ấm không?"
Không! Không phải cự tuyệt, mà là cự tuyệt tuyệt đối!
Khóe miệng Hạ Diệp Trầm giật giật.
Trầm Dư Niên làm nững, trông đôi mắt anh không khác gì với Diệp Ngạn Trần, khiến cho lòng người mẹ trở nên mềm nhũn, không có cách nào cứng rắn được.
Lòng mẹ?
Biết mình vừa ví Trầm Dư Niên giống như con trai mình, Hạ Diệp Trầm cười khổ trong lòng.
Đôi khi suy nghĩ của con người rất quái lạ, không có cách nào lý giải được.
Cô vươn tay bật đèn ngủ lên.
Mọi vật dụng trong căn phòng toàn màu đen, dù có chút ánh sáng cũng không mấy sáng sủa.
Trái lại, nó mang lại không khí trầm trầm, bế tắc, phản ánh sự tuyệt vọng mà chủ nhân của nó phải trải qua.
Nhưng cũng nhờ có đèn điện mà Hạ Diệp Trầm có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, hai bên thái dương người đàn ông.
Cô đè lại tay anh:
“Tôi không đi gọi người nữa.
Nhưng anh buông tay, tôi đi lấy khăn mặt lau mồ hôi cho anh."
"Thật không?" - Trầm Dư Niên giống như một con báo lớn làm nũng, cố chấp vô cùng.
"Tôi không cần thiết phải nói dối anh.
Anh không cần gọi người, thì họ đến anh cũng sẽ đuổi đi mà thôi.
Tôi xưa nay không bao giờ làm trò vô ích."
Trầm Dư Niên suy nghĩ mấy giây, có lẽ đã tin lời cô, chậm rãi buông tay.
Hạ Diệp Trầm lấy lại tự do cũng không có ý định dối gạt gì anh.
Cô vào trong nhà tắm, vặn một chút nước nóng rồi lấy khăn mặt nhúng vào, vắt sạch nước sau đó mới quay ra.
Khăn mặt mùa đông bốc khói trắng, đặt trên tay có chút nóng.
"Hơi nóng một chút, nhưng có thể giúp anh toát mồ hôi.
Anh lau mặt đi."
Trầm Dư Niên tựa lưng vào thành giường nhắm mắt lại, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.
Xem ra vẫn phải đến mình động tay.
Hạ Diệp Trầm thở dài, ghé một chân vào bên giường, hơi cúi xuống đắp khăn vào trán cho anh.
Tóc cô rất dài, theo động tác này mà rủ xuống, cứ phảng phất trước mũi anh.
Lại là mùi hương chết tiệt này.
Trầm Dư Niên đưa tay bắt lấy một sợi tóc của cô.
“Trên người cô có mùi hương rất lạ."
Hạ Diệp Trầm nhíu mày.
Đây là lần thứ ba anh nhắc đến điều này.
“Mùi gì?"
"Mùi hương trầm, rất nhẹ."
Một thứ hương thơm có thể khiến sống mũi người khác cay cay vì chua xót.
Cô giật mình, giơ tay mình ra, để lộ chiếc vòng của mình với những viên gỗ tròn tròn.
"Vậy anh muốn nói đến chính là mùi này rồi.
Chiếc vòng này rất thơm, có lẽ khi tôi đeo lên cũng bị ám mùi."
Trầm Dư Niên nhìn chiếc vòng hồi lâu.
Anh lắc đầu, cầm lấy sợi tóc của cô đưa lên mũi.
"Không phải, là mùi trên tóc cô." "Cũng không phải." Anh ghé sát vào cần cổ của Hạ Diệp Trầm hơn.
"Càng giống như hương thơm toát ra từ da thịt cô..