Hơi thở nam tính phả vào bên tai, lại thêm những lời khiến người khác mơ màng.
Hạ Diệp Trầm như bị điện giật.
Cô đẩy mạnh người đàn ông, khiến anh ngã ra đằng sau.
Cộp một tiếng khô khốc.
"Hạt Diệp! Trầm!"
Tiếng nói như được rít ra từ kẽ răng.
Cô cũng không hề nhân nhượng, nghiêm mặt:
"Anh còn nói lung tung nữa, tôi tiễn anh về Tây Thiên."
"Cái đấy còn phải xem cô có khả năng giết được tôi không?"
Mắt Hạ Diệp Trầm trợn lên vì tức.
Cô công nhận mình không đánh thắng được anh.
Kẻ này dù có bệnh liệt giường cũng có thể dễ dàng bóp chết cô được.
Cô nhắm mắt làm ngơ trước mấy lời khiêu khích của Trầm Dư Niên, chỉ chuyên tâm lau mồ hôi trên trán cho anh.
Lau xong, còn tự tay đỡ anh nằm xuống giường.
Cả quá trình đó Trầm Dư Niên đều không hề mở miệng nữa.
Hai người ngồi nhìn nhau chằm chằm hồi lâu.
Đến cuối cùng, Hạ Diệp Trầm không chịu được phải mở miệng trước.
"Trầm đại thiếu gia, anh đã ổn hơn chưa? Nếu rồi, tôi đi về phòng trước."
Tiếng nói của Trầm Dư Niên bỗng dưng trở nên trầm lắng hơn.
"Cô không muốn nghe chuyện của tôi sao?"
Hạ Diệp Trầm ngồi nhìn mấy đầu ngón tay của mình, lảng tránh trả lời.
Nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng anh cất lên giữa đêm tĩnh mịch, từng chữ, từng hơi thở đều khiến cho người ta phải lạnh người.
"Tôi tận mắt nhìn thấy mẹ mình bị thiêu sống mà chết."
Hạ Diệp Trầm ngước mắt lên, hé miệng nhìn người đàn ông, nhưng không thốt ra được một lời nào.
Cô thấy cổ họng mình bị chặn đứng trước sự bình thản của Trầm Dư Niên.
Anh không thấy đau sao? Tại sao có thể kể lại chuyện đó như kể một câu chuyện cổ tích như vậy.
Mãi cô mới có thể tìm lại giọng nói của mình: "Là Trầm Thế Sơn, hay là Nhậm Hạ Lan?" Trầm Dư Niên lần này lại phủ nhận:
"Không phải! Bọn họ còn chưa dám ngang nhiên giết người như vậy."
"Vậy."
"Bà ấy tự sát.
Uống cạn một ca xăng, tự châm lửa đốt cháy mình.
Lửa cháy đùng đùng như một đóa hoa nhảy múa.
Bà ấy tặng cho ngày sinh nhật của Trầm Thiết Vỹ một món quà rất lớn, nhưng cũng tặng cho tôi một món quà sinh nhật mà cả đời này cũng không thể nào quên được."
Hạ Diệp Trầm từng nghe người khác nói rất nhiều về thân phận của Trầm Dư Niên.
Nhưng đây là lần đầu tiên được nghe tường tận như vậy.
Trầm Thế Sơn là người gốc Hàng Châu.
Mấy chục năm trước, ông ta nhập ngũ trở thành quân nhân.
Khi đó, trong nhà ông ta đã có một người vợ hiền là Tạ Nhu, bà đang mang thai Trầm Dư Niên.
Tạ Nhu một mình sinh ra Trầm Dư Niên, lại chăm sóc cho bố mẹ chồng già yếu..