Cho đến ba năm sau, có tin nói rằng Trầm Thế Sơn chết khi đang làm nhiệm vụ khi chống lũ, đến xác cũng không tìm thấy.
Bố mẹ chồng Tạ Nhu liệt giường không có cách nào.
gượng dậy được.
Tạ Nhu vừa chịu nỗi đau mất chồng, vừa chống đỡ nhà cửa, được bảy năm.
Thời gian trôi qua như thoi đưa, bảy năm đong đếm bằng.
những đêm thức trắng thương tiếc người chồng bạc mệnh.
Năm đó, một đợt bệnh dịch đổ đến, người trong làng gần như chết hết, ngay cả bố mẹ của Trâm Thế Sơn cũng không còn.
Tạ Nhu không muốn ở lại nơi đau thương này.
Bà mang theo con trai mình đến Đế Đô, mở một tiệm bán hoa nho nhỏ.
Năm đó, Trầm Thế Sơn từng nói sẽ mua cho mẹ con hai người một ngôi nhà lớn giữa trung tâm thủ đô, cùng bà nuôi dạy con cái, sau đó hạnh phúc đến già.
Nào ngờ, sét đánh giữa trời quang.
Tạ Nhu nghe được tin Đế Đô có một vị Trung tướng, là con rể của bộ trưởng Nhậm.
Người đó tên là Trầm Thế Sơn.
Trầm Thế Sơn cùng vợ là Nhậm Hạ Lan có một đứa con trai bảy tuổi, lại chuẩn bị có thêm một đứa bé gái.
Năm ngày tới là sinh nhật của con trai lớn nhà họ, mở tiệc tận ba ngày.
Trầm Thế Sơn nhập ngũ, bảy năm trước gặp nạn, cứu được bộ trưởng, nên duyên với tiểu thư nhà giàu đẹp hơn hoa
hơn ngọc.
Mọi chuyện đều trùng hợp đến đau lòng.
Lời thê sống chết, hóa ra cuối cùng cũng chỉ là trò cười mà thôi.
Giẻ rách không đáng một đồng.
Ha! Tạ Nhu cười lớn, nói với con trai mình:
"Dư Niên, bố con có con trai, chúng ta cũng nên có quà cho em trai con chứ, đúng không?”
"Đừng kể nữa, xin anh đấy!"
Hạ Diệp Trầm túm lấy tay áo Trầm Dư Niên, muốn ngăn lại những lời mà cô không muốn nghe nhất trong đời.
Nhưng anh chỉ quay sang cô, ngạc nhiên: "Sao? Không phải cô muốn nghe sao?"
Cô läc đầu thật mạnh: "Không muốn, chuyện này không có gì thú vị cả.
Chúng ta nói chuyện khác được không?"
Cô biết răng người đàn ông này ngoài mặt trông rất bình thản, nhưng khi nhắc lại tuổi thơ của mình, có lẽ chỉ cần thở nhẹ thôi đã đủ để anh đau thấu tim gan.
"Ngốc quá!"
Trầm Dư Niên cười lớn, nhưng anh vẫn đang bệnh, thành ra nụ cười này không hề phóng khoáng như mọi lần, mà dễ làm người ta thương tiếc.
“Tôi còn không sợ, em sợ cái gì?"
Cả hai người đều không phát hiện ra giọng điệu của anh đã mềm dịu hơn.
"Chúng ta không cần ông ấy nữa, được không mẹ!"
Trầm Dư Niên khi đó mới có mười tuổi, cậu bé chưa kịp lớn, nhưng đã có linh cảm chẳng lành.
Giống như lần này gặp lại bố, đối với cậu sẽ là chia ly vĩnh biệt.
Bà Tạ Nhu không đồng ý:
"Con trai, mẹ dạy con làm người, thứ đầu tiên cần là hiếu thảo.
Con không muốn gặp bố mình làm cho mẹ rất không hài lòng."
"Nhưng ông ấy không cần chúng ta trước!" - Cậu quật cường cãi lại.
"Mẹ sẽ có cách để ông ấy nhận lại chúng ta.".