Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng


Trầm Dư Niên gần như nghiến răng mà nói: "Không cần cô quan tâm, chỉ cần đỡ tôi lên xe lăn là được rồi."
Hạ Diệp Trầm ngồi nhíu mày, không cử động.
Anh dứt khoát ngậm miệng, không hề nhờ vả cô nữa.

Tay.

anh chống lên thành giường, gồng đến nỗi gân xanh nổi lên để tiến về phía xe lăn.
Nhưng số phận đã an bài hôm nay Trầm Dư Niên bị mất sạch tôn nghiêm.

Khi anh chuẩn bị sờ đến chiếc xe lăn rồi thì nghe được tiếng cô gái cười khe khẽ.
"Anh muốn đi vệ sinh đúng không?”
"Cô! Cô có còn là phụ nữ không đấy?”
Hạ Diệp Trầm nghiêng đầu, thản nhiên nói: "Con người có ba việc gấp không tránh được.

Anh ngại cái gì? Để tôi đưa anh đi"
Vừa nói xong, cô đã cúi xuống, một tay ôm lấy lưng của Trầm Dư Niên, một tay luồn xuống dưới chân anh.

Cứ như vậy,
cả người Trầm đại thiếu gia trở nên căng cứng.
Anh...!một người đàn ông cao mét tám lại bị một cô gái bế khỏi giường rất dễ dàng.
Hơn nữa, cô gái đó còn không biến sắc mặt mà đưa anh vào nhà vệ sinh.
Đến lúc ngồi trên bệ rồi, Trầm Dư Niên vẫn không có cách nào phản ứng lại.
Anh găn lên: "Hạ Diệp Trầm, cô có phải là phụ nữ không vậy?”
Anh có cảm giác cô ở đây chỉ mấy ngày, nhưng số lần anh giận dữ trong mấy ngày này đã bằng ba năm cộng lại.
Cô bật cười thích thú trước biểu cảm đáng yêu này của Trầm Dư Niên, còn đưa tay chọc chọc bên má anh:
"Tôi không phải là nam có tướng nữ, cũng không có tiền chuyển giới.

Anh không tin có thể kiểm tra."
"Kiểm tra kiểu gì?" Câu hỏi này có chút quái quái.
Hạ Diệp Trầm ngó lơ đi, càng trêu đùa người đàn ông hơn:
"Trầm đại thiếu gia nói nhiều như vậy là muốn giữ tôi ở lại để cởi quần cho anh sao?"
Trầm Dư Niên híp mắt lại: "Nếu như tôi nói muốn, cô có làm không?”
Hạ Diệp Trầm rút chân lại như giẫm vào lửa nóng, lắc đầu nguầy nguậy.
"Anh vẫn nên tự lập thì tốt hơn." Cô vừa nói vừa đóng cửa lại.

Làm sao có thể quên Trầm Dư Niên là một con sói nguy.

hiểm chứ? Cô bị thứ gọi là linh cảm ám mình mất rồi.

Linh cảm người này sẽ không tổn thương mình, mà quên mất răng mấy giây trước cô đã suýt chút nữa bị bóp cổ đến chết.

Hạ Diệp Trầm ngồi lại trên ghế, chống tay suy nghĩ.

Năm phút sau vẫn không thấy bên trong nhà vệ sinh có tiếng động gì.

Cô hốt hoảng đánh tiếng:
"Trầm Dư Niên, anh sao vậy? Có việc gì không?" "Anh còn không lên tiếng là tôi đẩy cửa vào đấy nhé!"
Mãi về sau, bên trong mới thấy giọng nói mất tự nhiên của Trầm Dư Niên:
“Tôi không sao! Cô vào đi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui