Hạ Diệp Trầm thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa nhà vệ sinh ra.
Câu đầu tiên Trầm đại thiếu nói là: "Cô chuyển xe lăn vào đây hoặc là...!cống, được không?”
Thì ra anh ta vẫn bối rối về vấn đề này.
Hạ Diệp Trâm cố găng lắm mới không cười ngặt nghão vì sự đáng yêu này.
Cô hơi quay lưng, khom người xuống.
"Lên đi." Trầm Dư Niên chậm chạp quàng tay lên cổ cô.
Hai người tựa sát vào nhau.
Cô yếu đuối mảnh khảnh, tưởng chừng như động vào sẽ gãy.
Nhưng cũng chính là cô gái này từng sưởi ấm cho anh, từng sống một mình trên đường phố mấy năm trời không gục ngã.
Lớn lên, cô vùng vẫy trong tấm lưới lớn của hào môn thâm sâu, tự mình xé rách mà thoát ra, đối mặt với trời đất rộng lớn.
Cô như con ngựa thoát cương, thèm tự do, cũng dùng mọi thủ đoạn để đạt được tự do.
Trầm Dư Niên muốn khen ngợi cô gái này một câu, vậy mà lời đến cửa miệng lại thành: "Cô ăn gì mà khỏe hơn trâu như vậy?”
Một người đàn ông cũng khó lòng mà bế được một người đàn ông khác dễ dàng như cô.
Nhưng cẳng tay gầy guộc bẻ cái là gấy này lại có thể làm được.
Hạ Diệp Trầm cứng người.
Cô không trả lời mà rảo bước.
nhanh hơn, gần như ném người trên lưng mình xuống giường.
"Có thể nói nhiều như thế chắc sức khỏe của Trầm đại thiếu gia đã không có gì đáng ngại rồi.
Tôi xin phép về phòng trước.
Ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm."
Trầm Dư Niên không biết xấu hổ mà kéo tay cô lại: "Cô không phải là tôi, làm sao biết rằng tôi đã khỏe rồi."
Nhưng sự đáng thương của anh không có cách nào lấy được lòng thương hại của Hạ Diệp Trâm.
Cô gạt tay anh ra, mặc kệ.
"Đấy là chuyện của anh.
Tôi chỉ là đầu bếp thôi”, trước khi ra khỏi phòng, cô còn quay đầu bỏ lại một câu, sau đó mới từ từ đóng cửa lại.
"Con cáo nhỏ không chỉ biết cắn người, mà còn biết trêu chọc người khác nữa."
Trầm Dư Niên nằm xuống giường.
Anh chán ghét đạp.
chiếc chăn rơi xuống đất, nhưng nghĩ đến điều gì lại cúi xuống nhặt lên.
Hai người từng nằm trên một chiếc giường.
Mặc dù cô vừa bị anh làm bị thương, nhưng khi anh bỏ tay ra, câu đầu
tiên cô nói lại là "Đêm lạnh!".
Chăn mỏng đắp trùm lên cả hai người.
Hương thơm đặc trưng của người phụ nữ càng trở nên nồng đậm.
“Trâm Dư Niên! Dừng lại! Mày đi quá xa rồi!"
Nếu như tiếp tục mất kiểm soát như vậy, thứ anh sẽ phải làm là, giết chết Hạ Diệp Trầm.
Giết chết hơi ấm của mình.
Giết chết nụ cười của mình.
Nhưng lại đổi lại một thân bất bại, không có bất cứ điểm yếu nào đe dọa đến anh.
"Tạ Nhu, dòng máu bà để lại trong người tôi quá dữ dội.
Họ Tạ nhà các người, tàn nhãn đến mức lạnh người."
Xét cho cùng, anh cùng Tạ Nhu là một kiểu người giống nhau, sẵn sàng hi sinh thứ quan trọng của mình để đạt được mục đích.
Giây phút tự sát kia Tạ Nhu có hối hận không, có lẽ Trầm Dư Niên sẽ biết được khi anh tự tay diệt sạch thứ yêu thích nhất của mình.
"Cạch!".