"Tôi với anh không phải kẻ hâu ông chủ, mà là quan đồng minh lợi dụng lẫn nhau.
Trầm đại thiếu gia quên rồi thì phải"
Đồng minh lợi dụng lẫn nhau.
Cũng có thể phản bội lẫn nhau.
Trầm Dư Niên bật cười: "Thì ra cô chưa từng tin tưởng tôi.
Hạ Diệp Trầm vừa múc cháo ra bát vừa đáp lời: "Tin tưởng? Thứ vô hình ấy không cho tôi sự an toàn được.
Tôi có người cần bảo vệ, có thứ cần theo đuổi, tôi không dám, cũng không thể nào để điểm yếu của mình hoàn toàn nằm trên tay anh được."
"Vậy cô muốn hỏi gì?", Trầm Dư Niên đón lấy bát cháo kia.
Hạ Diệp Trầm khựng lại, thì ra anh cũng biết cô có điều muốn hỏi.
Khả năng hiểu lòng người của anh thật đáng sợ.
"Tôi muốn biết trong tay anh có chứng cứ gì? Nếu anh lừa
tôi, vậy quan hệ đồng minh giữa chúng ta kết thúc tại đây.
Trâm Dư Niên đưa tay lên miệng làm động tác "suyt": "Lúc ăn không nên nói chuyện không vui.
Một lát nữa tôi có chuyện muốn hỏi cô."
Hai người dùng bữa trong im lặng.
Chỉ có tiếng nhai nuốt khe khẽ.
Trầm Dư Niên ăn rất nhanh, nhưng động tác rất nho nhã.
Phảng phất, giống như anh mới là thiếu gia nhà giàu được yêu thương bảo bọc từ nhỏ.
Còn Trầm Thiết Vỹ kia mới là kẻ vô dụng khờ khờ dại dại trong mắt người đời.
Thế mới nói, khí chất của một người chưa hẳn tỉ lệ thuận với địa vị xã hội của người đó.
"Cô cho gì vào trong cháo, sao lại thơm như vậy?”
Bây giờ Hạ Diệp Trầm đã hiểu.
Trầm Dư Niên rất nhạy cảm với mùi hương.
Khi thử một món ăn, hoặc tiếp xúc với một người, thứ anh để ý luôn là "mùi hương".
Cô thấy bát của người đàn ông đã thấy đáy liền múc thêm cho anh.
"Hoa quế hãm băng đá lạnh.
Đây là công thức nấu ăn riêng của tôi."
Trầm Dư Niên không hỏi gì nữa.
Bữa sáng rất đơn giản, hai người chỉ dùng mười lăm phút đã ăn xong.
Khi Trầm Dư Niên hạ thìa xuống cũng là lúc điện thoại của anh reo vang.
Hạ Diệp Trầm không nghĩ rằng Nhậm Hạ Lan cho phép anh dùng điện thoại.
Nhưng nghĩ đến người trong nhà này quá nửa đã bị anh mua chuộc rồi, cũng không hề thấy lạ lẫm lắm.
"Đến chưa?" - Anh lạnh nhạt hỏi một câu.
Không biết người bên kia điện thoại trả lời ra sao.
Nhưng Hạ Diệp Trầm cảm thấy những lời này cô không nên nghe thì tốt hơn.
Những người biết nhiều bí mật thường khó mà sống lâu được.
"Cô đứng đó!", Trầm Dư Niên đột ngột lên tiếng, sau đó nói cùng người trong điện thoại, "Đợi một chút, ngay bây giờ sẽ có mật khẩu cho ông."
Hạ Diệp Trầm nhíu mày, không hiểu anh giữ mình lại vì lý do gì.
Không hề để cô phải suy đoán quá nhiều, Trầm Dư Niên trực tiếp hỏi luôn: "Sinh nhật của cô là ngày bao nhiêu?"
Lâu lắm rồi chưa từng có ai hỏi đến sinh nhật của cô.
Mà Trầm Dư Niên hỏi ngày sinh của cô trong thời điểm này lại càng quái lạ.
Cô mỉm cười: "Trầm đại thiếu gia đã tìm hiểu rất kỹ về tôi rồi, sao còn hỏi những câu thừa thãi như thế nữa?".