Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng


Trong lòng người đàn ông càng nóng lên, như muốn đập phá tất cả mọi thứ xung quanh.

Anh nhìn cô, giọng nói mang theo vài phần giễu cợt:
"Cái này Dụ thiếu phu nhân yên tâm.

Tôi còn chưa đê hèn đến mức dụ dỗ một góa phụ để kiếm tiền từ một người đàn ông khác."
Ngay cả số tài sản năm trong tay cô, anh cũng chưa từng nghĩ đến việc ép cô sang tên cho mình.
Dùng tiền của Dụ Sơ Thần, bản thân Trầm Dư Niên thấy bẩn mắt.
Chẳng qua...!cũng chỉ là tìm một cái cớ để gọi cô đến đây thôi.

Vậy mà người phụ nữ chết tiệt này lại nghĩ rằng anh tham tiền của mình?
Hừt Hạ Diệp Trầm không biết trong lòng Trầm Dư Niên đang khó chịu bao nhiêu.

Cô thở phào nhẹ nhõm: "Vậy tôi yên tâm rồi"
"Anh Tạ? Anh còn ở đó không?" Người trong điện thoại bắt đầu nôn nóng.
Trầm Dư Niên dẹp đi cảm giác khó chịu trong lòng mình.

Anh nói nhanh:
"Liên hệ với đám người đó mua lại càng nhiều phần trăm cổ phần càng tốt.

Tôi sẽ tìm cách moi số cổ phần trong tay Trầm Thiết Vỹ"
"Hắn ta sẽ không bán đâu"
"Tôi có nói là hắn sẽ bán đâu."
Bên kia hình như vẫn không hiểu, nhưng cũng không hỏi nữa.
"Được, vậy tôi sẽ đi xử lý nhanh chuyện này.

Mà Tạ tổng à
Trầm Dư Niên nhướng mày: "Có chuyện gì?"
Người kia cười hì hì: "Tôi nghe bên cạnh anh có giọng nữ, có phải bạn gái không? Mấy ngày trước anh còn nói không bao giờ lấy vợ mà."
Trầm Dư Niên thấy họng mình hơi khô rát.

Anh gät lên một tiếng "cút", dập máy.
"Một gã ngu ngốc không được việc", anh quay sang Hạ Diệp Trầm, ánh mắt có điều suy nghĩ.
Bạn gái?
Anh sẽ cô độc cả đời.

Giường của mình làm sao có thể để cho người khác năm chứ? Vợ chồng giết nhau, ăn tươi nuốt sống nhau không phải chuyện lạ.

Không cần thiết phải đặt thứ có thể hại đến tính mạng mình bên cạnh.
"Cô đã hiểu chưa?", Trầm Dư Niên đột ngột lên tiếng.

Hạ Diệp Trầm ngồi im trên ghế, tay nhịp nhịp xuống bàn.

"Ý anh muốn nói răng Nhậm Hạ Kiều và Dụ Sơ Thần có quan hệ không hề đơn giản như mọi người vẫn nghĩ, đúng không?"
"Chính xác, cô rất thông minh!", Trầm Dư Niên không giấu đi sự tán thưởng.

Không phải cô thông minh, mà những người dù có mơ hồ dốt nát đến đâu cũng có thể hiểu được.

Dụ Sơ Thần đề phòng mẹ mình đến nỗi để lại toàn bộ tài sản cho người vợ trên danh nghĩa, còn nhấn mạnh răng cô chết được mười năm mới tuân theo luật thừa kế.

Rõ ràng, hẳn ta đang muốn bảo vệ cô.

Nhậm Hạ Kiều đã già, bà ta không thể nào đợi mười năm để lấy tài sản trong tay cô được, nên sẽ phải giữ mạng lại cho cô để dụ dỗ lấy số cổ phần kia.

Chỉ có điều, vì lý do nào đó mà bản di chúc kia đến tay bà †a rất muộn.

Nhậm Hạ Kiều phát hiện ra nó thì "cô' đã hóa thành tro bụi trong trận hỏa hoạn kia rồi.

Nhưng hiện tại, chuyện này đối với cô không còn ý nghĩa nào nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui