"Lại để quên đồng hồ trong phỏng của Trầm Dư Niên rồi."
Võ đầu thật mạnh để trừng phạt chính mình vì thói hay quên, Hạ Diệp Trầm lại quay lại phòng, quên mất gõ cửa mà cứ thế đẩy vào.
Cô đứng tại chỗ, lúng túng: "Tôi...!tôi đến lấy đồ để quên."
Hai người trên giường cũng nhanh chóng chỉnh lại quần áo.
Hồng Tịnh San "hừ" một tiếng: "Đầu bếp mới của anh không có chút lễ phép nào cả nhỉ?"
Ngay cả Trầm Dư Niên cũng làm mặt lạnh: "Chẳng qua có chút tay nghề mà thôi, chân tay chậm chạp, khiến người khác phải dọn dẹp hậu quả cho cô ta."
Hạ Diệp Trầm đứng tại chỗ nhìn chân không biết nói gì.
Ai biết rằng Hồng Tịnh San sẽ vào trong phòng Trầm Dư Niên, hơn nữa còn ngả ngớn ngồi trên đùi anh ta kia chứ?
May mà lúc cô mới vào, quần áo của hai người mới chỉ lộn xộn, cũng chưa hề cởi ra hẳn.
Nếu không cô không dám chắc mình có thể toàn mạng mà ra khỏi đây.
Trong lúc Hạ Diệp Trầm vẫn còn mơ màng, Trầm Dư Niên lại quát lên: "Còn không mau lấy đồ rồi đi ra ngoài? Cần tôi tiễn cô không băng?"
Hạ Diệp Trầm như được đại xá.
Cô trở lại bàn chỗ mình từng ngồi, thấy sợi dây kia nằm lăn dưới chân ghế.
Trong lòng lại thấy có lỗi.
Mới hai ngày đã làm mất nó đến hai lần.
"Vậy làm phiền Trầm đại thiếu gia và bác sĩ Hồng, tôi đi ra ngoài trước."
Cô hơi cúi đầu hối lỗi, còn cẩn thận đóng cửa rồi mới ra ngoài.
Thì ra quan hệ giữa Trầm Dư Niên và Hồng Tịnh San lại mập mờ đến thế.
Năng lực của anh ta thật đáng sợ, nếu như cô vẫn muốn chơi ván bài này, sẽ phải cẩn thận đi từng bước như dạo trên băng mỏng vậy.
Nhưng việc mà Hạ Diệp Trầm bất ngờ không chỉ có thế.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot nhé cả nhà.
Các bạn vào google gõ tìm kiếm: metruyenhot là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
Cô thảnh thơi làm việc ba ngày, đến ngày thứ tư, khi vừa mở mắt là vô số tin tức về Trầm Thiết Vỹ ập đến.
"Cậu hai nhà họ Trầm cá cược thua 5% cổ phần của Thiên Nguyên."
"Cậu hai nhà họ Trầm bị bắt gặp ở trong khách sạn cùng với hai cô gái."
Thậm chí còn lộ cả clip.
Cả thương trường lẫn giới chính trị đều dậy sóng.
Người thừa kế của nhà họ Trầm làm ra trò chê cười, người đứng ngoài cuộc xem kịch, người vỗ tay khen hay, người trêu chọc.
Mặc dù tin tức chỉ tồn tại trong ba mươi phút, nhưng cũng đủ để Trầm Thế Sơn và bộ trưởng Nhậm giải quyết trong thời gian dài.
Lý lịch trong sạch của Trầm Thiết Vỹ gần như bị bôi
đen hoàn toàn, khó lòng bước chân vào giới chính trị được.
"Trầm Dư Niên!" - Hạ Diệp Trầm nảm chặt điện thoại trong tay, vừa thán phục vừa sợ hãi.
Cả đời này, tốt nhất cô không đối đầu với người này.
Điện thoại trong tay của Hạ Diệp Trầm chợt reo lên.
Cô mở máy lên, ngay lập tức mọi phiền muộn đều tan đi.
"Hai đứa...!"Là anhl"
Hạ Diệp Trầm ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói bên kia điện thoại: "Luật sư Lương?"
"Là anh.
Em đang ở đâu? Tại sao lại chặn số của anh?".