"Được, cô đi đi!" - Hồng Tịnh San niềm nở vẫy vãy tay.
Cạch.
Cửa phòng đóng lại.
Hạ Diệp Trầm cũng không hề bật đèn, theo bản năng tìm thấy giường mình, ngả lưng xuống.
Hôm nay cô chúc cho Trầm Dư Niên tìm được người sẽ ở bên anh cả đời, vậy mà không ngờ, người đó đã ở bên anh từ lâu lắm.
Sở nguyện thành hiện thực, nhưng hình như cô không vui chút nào cả.
Tại sao? Trầm Dư Niên...!anh và cô ấy, thực sự thân thiết đến mức ấy sao?
Hạ Diệp Trầm gần như mất ngủ cả đêm.
Sáng dậy, hai mắt cô thâm quầng, nhưng vẫn phải cố kéo chăn dậy mà đi nấu ăn.
Trời mùa đông lúc này mới lờ mờ sáng, sương luồn qua ống khói, mờ mờ ảo ảo.
Cô nghĩ nghĩ, quyết định làm một bát chè trôi nếp dừa cho Trầm Dư Niên ăn sáng.
Dù gì người đàn ông này cũng chiếu cố cô suốt nửa tháng qua, cứ như vậy không chào mà đi không phải phong cách của cô.
Hạ Diệp Trầm nấu xong, nhìn từng viên tròn được múc ra bát, thân hình hơi sững lại.
Cô bật cười, cuối cùng cũng hiểu được lòng mình.
Trôi nếp viên tròn.
Thật ra trong thâm tâm, cô vẫn mong có ngày được đoàn tụ.
Bởi vì, cô lưu luyến nơi này, cũng lưu luyến một người ở nơi này.
“Thư Vân, em đang làm gì đó."
Một cánh tay đột nhiên quàng vào cổ khiến Hạ Diệp Trầm giật mình.
Cô đưa mắt lườm Cố Thiên Lan: "Chị làm gì vậy? Mới sáng đã hù dọa người khác, không sợ em sợ chết sao?"
Cố Thiên Lan läc đầu: "Không chết được.
Em gan dạ lắm." Hạ Diệp Trầm cũng không thèm nói qua lại vấn đề này nữa.
Cô nhớ lại sinh nhật ngày hôm qua, tươi cười: 'Cảm ơn
chị hôm qua đã nấu mì trường thọ cho em.
Mì ngon lắm!"
"Mì trường thọ gì?", Cố Thiên Lan ngạc nhiên, trông sắc mặt rõ ràng không phải đang nói dối.
Hạ Diệp Trầm tay múc một bát bánh trôi đưa cho Cố Thiên Lan, một bên lắc đầu: "Không có gì.
Em nhớ nhầm thôi."
Trầm Dư Niên giấu cô.
Bát mì trường thọ đó không phải Cố Thiên Lan nấu.
Mà nếu như đầu bếp trong nhà nấu, anh sẽ không phải nói dối.
Vậy, người làm món mì đó, chỉ có thể là Trầm Dư Niên.
Hạ Diệp Trầm hé miệng, trong đầu rối tinh rối mù.
Cô không tin người như anh lại có thể xuống bếp, nấu mì cho cô,
lại còn xấu hổ nói người khác làm.
"Ngọt quá, tay nghề của em giỏi thật.
Còn không?", Cố Thiên Lan ăn sạch phần của mình, vẫn còn thòm thèm.
Cạch!
"Hết rồi!", Hạ Diệp Trầm đóng vung nồi lại.
Trong nồi vẫn còn rất nhiều, nhưng cô ích kỷ.
Phần này phải để dành cho Trầm Dư Niên, anh ấy còn chưa được ăn nữa.
"Keo kiệt." Cố Thiên Lan ngồi xuống bàn cẵn nhẵn.
Cô bật cười khanh khách, không hề để ý đến người đang giận dỗi, bê theo toàn bộ nồi chè đứng trước cửa phòng Trầm Dư Niên.
"Trầm...".