Cạch.
Đúng lúc đó, cửa bật mở ra.
Hai người đứng nhìn nhau, ngỡ ngàng.
Hồng Tịnh San mặc áo ngủ nhăn nhúm, hai má đỏ ửng, ngại ngùng: "Thư Vân nấu đồ ăn sáng đấy à? Dư Niên anh ấy chưa tỉnh dậy.
Hôm qua anh ấy dặn dò tôi muốn ăn sandwich, tôi còn định đi làm đây.
Hạ Diệp Trầm nhìn ra sau lưng cô ấy, chỉ thấy ánh đèn phòng màu vàng dịu nhẹ.
Trong phòng không có động tĩnh gì cả.
Có lẽ anh vẫn ngủ.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà.
Các bạn vào google gõ tìm kiếm: truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
Hạ Diệp Trầm thấy tay mình cầm nồi chè hơi mất tự nhiên.
Cô ngàn lần muốn hỏi có phải hai người hôm qua ở cùng phòng không, nhưng lại chợt nhận ra, cô không có quyền gì để hỏi.
Mà hỏi cũng không có lợi ích gì cả.
Cuối cùng, chút không cam lòng bị nén xuống, Hạ Diệp Trầm chỉ biết gượng cười:
"Vậy à, tôi không biết anh ấy dặn cô rồi."
"Tôi rất hiểu khẩu vị của anh ấy.
Hay để tôi thử xem đồ ăn có được hay không? Nếu hợp, mang vào ăn cùng với sandwich cũng được."
Hồng Tịnh San mở nồi chè của Hạ Diệp Trầm ra, thốt lên:
"Chè trôi nếp dừa à?"
Sau đó, lại cầm thìa múc lấy một viên ăn thử.
"Ngon đấy, nhưng anh ấy không thích ăn đồ nếp, cũng ghét đồ ngọt.
Cô bỏ ra ngoài bếp đi, chút nữa tôi ăn."
Hạ Diệp Trầm nhìn chiếc thìa được bỏ lại vào trong nồi, gật đầu:
"Được"
Thật ra, cô cứ nghĩ chỉ có mình nấu ăn hợp khẩu vị của Trầm Dư Niên mà lại quên mất rằng, anh chỉ dùng lý do tuyển đầu bếp để bẫy cô đến đây thôi.
Hai người là đồng minh, là những người đang lợi dụng nhau để đạt được mục đích của mình.
Nếu không có cô, cũng sẽ có vô số người khác nấu cơm cho anh hàng ngày.
Vậy cũng tốt.
Điều ước thứ ba của cô đã được trời cao nghe thấy rồi.
"Mẹ!", Diệp Ngạn Trần và Diệp Vấn vừa mới thấy Hạ Diệp.
Trầm chạm chân tới bậc cửa đã chạy ào ra.
Đang tuổi trưởng thành, nửa tháng này, hai đứa trẻ lớn lên trông thấy, khiến cô thổn thức không thôi.
Thật không ngờ, cô rời xa chúng đến hơn nửa tháng.
"Các con ở nhà có nghe lời bác Nhất Nặc không đấy?”
Diệp Ngạn Trần nghiêm túc tránh xa vòng tay của mẹ mình.
"Con rất ngoan ngoãn.
Bác Nhất Nặc nói con đã lớn rồi, phải tự lập, sau đó bảo vệ mẹ."
"Diệp Trầm, em có phúc nhất trên đời đấy."
Tiếng người đàn ông trầm ấm vang lên từ trong nhà, khiến Hạ Diệp Trầm bối rối.
Cô quay đầu lại, chào một tiếng:
"Luật sư Lương." "Giáng sinh muộn vui vẻ!", Lương Duật Thành không để ý
đến lời chào không tự nhiên kia, dịu dàng đưa ra trước mặt cô một bó hoa tuyết trắng muốt.
Hạ Diệp Trầm nhìn bó hoa, lắc đầu nhè nhẹ: kém, luật sư Lương không cần..."
quà cáp tốn "Dù gì anh cũng mua rồi không trả lại được.
Em từ chối mới càng lãng phí!", Lương Duật Thành nói rất ngang nhiên.
Hạ Diệp Trầm không có cách nào cãi được.
Cô ôm lấy bó.
hoa, nhẹ giọng cảm ơn:
"Bác sĩ Lương lần sau không cần thế nữa.
Em đã qua tuổi muốn nhận quà từ người khác rồi."
Lương Duật Thành nhìn người phụ nữ đang cúi đầu không muốn đối diện với mình, trong lòng đau nhói.
Năm đó, anh thấy cô trên tòa án.
Ánh mắt cô nhìn lên trên các vị thẩm phán, quyết đoán, tràn đầy sự tin tưởng vào.
công lý.
Cô đứng đó, nói lên cái thối nát của xã hội và tầng lớp nhà giàu..