"Đại thiếu gia, nếu như không có ai nấu vừa khẩu vị của anh, vậy thì tôi không về đấy nữa.
Tôi không nấu cơm cho anh cả đời được, nên anh tập quen cảm giác khi không có tôi đi."
Nói xong, mặt cô vô cảm xúc, ấn vào nút đỏ.
Một tiếng tút kéo dài.
"Chết tiệt!", Trầm Dư Niên chửi lên một tiếng, đập chiếc điện thoại dưới giường.
Khi gọi điện cho Hạ Diệp Trầm, anh có thể nghe thấy tiếng của Lương Duật Thành thoang thoáng.
"Diệp Vấn, đừng ăn nhiều quá.
Chú sẽ lại phải đưa con đi gặp nha sĩ đấy."
Trầm Dư Niên vẫn nhớ, Diệp Vấn là tên con gái của Hạ Diệp Trầm.
Tên Lương Duật Thành đó rõ ràng đang muốn dùng trẻ con để thu phục người lớn, trước tiên khiến hai đứa trẻ yêu thích mình, rồi từ từ bẫy mẹ nó vào bẫy.
Đừng có mơ!
Anh là người đầu tiên phát hiện ra sự quật cường của Hạ Diệp Trầm, cũng là người âm thầm theo dõi từng bước của cô suốt năm năm nay.
Thói quen của cô, anh thậm chí còn rõ hơn bản thân rất nhiều.
Lương Duật Thành, lại là người cướp của anh tất cả công lao.
Ánh mắt của Trầm Dư Niên trở nên đen đặc, lần đầu tiên trong đời nảy sinh sát khí.
Hạ Diệp Trầm không biết Trầm Dư Niên đang nghĩ trong đầu bao nhiêu kế hoạch để giết chết tình địch.
Cô ở Hàng Châu, cùng hai đứa trẻ, Lương Duật Thành và Từ Nhất Nặc từ hai tám đến hết năm, cùng nhau đón năm mới.
Trong mấy ngày này, cô mới có thời gian để nghe chuyện của Từ Nhất Nặc.
Từ Nhất Nặc là một nghệ sĩ hát kịch nổi tiếng một vùng.
Mấy năm trước, cô gả cho đàn anh hơn mình một tuổi.
Hai người vợ chồng hạnh phúc, sinh được một đứa con trai.
Nào ngờ sư phụ của Từ Nhất Nặc là một tên biến thái.
Hản ta cho người cố ý tông xe vào người Từ Nhất Nặc, sau đó bắt cóc chị ấy nhốt giam để hành hạ.
Nửa đêm, chị ấy cởi được trói, thoát ra ngoài.
"Nhưng người ta nói rằng chị biết chết tên thầy kia, sau đó phóng hỏa thiêu rụi cả con hẳn ta.
Chị có miệng cũng không thể cãi, vì hung khí dính dấu vân tay của mình.
Hiện trường cũng có dấu chân của chị."
"Còn ai còn sống trong vụ đó không?", Hạ Diệp Trầm không tin Từ Nhất Nặc phải nói dối mình.
"Còn vợ của hẳn ta.
Nhưng hôm ấy bà ấy đi ra nước ngoài, có nhiều người làm chứng."
Không phải Từ Nhất Nặc chưa từng nghĩ đến người này, nhưng cô không có bằng chứng, lại thân cô thế cô chỉ có thể ngoan ngoãn mà ngồi trong tù chờ ngày ân xá để đi tìm con.
Con trai của Từ Nhất Nặc đã được đưa vào trung tâm bảo trợ, sau đó mấy năm được người nhận nuôi.
"Diệp Trầm, em không thể xem xét luật sư Lương sao? Anh ấy giúp chúng ta nhiều như vậy.
Một người chính trực như anh ấy chấp nhận tin tưởng chúng ta.
Nếu như việc này lộ ra ngoài, sự nghiệp của anh ấy hoàn toàn xong đời rồi."
Lúc này, Hạ Diệp Trầm đang nhớ đến Trầm Dư Niên.
Anh nói rằng trong tay mình có chứng cớ chứng minh Từ Nhất Nặc vô tội, không biết thật hay giả.
Không biết, anh ấy có ăn cơm điều độ không.
"Diệp Trầm, em có nghe chị nói gì không?"
Hạ Diệp Trầm giật mình, lúc này mới phản ứng..