Cô läc đầu nhè nhẹ: "Không thể nào đâu chị, trong lòng em có người, nhưng không phải là anh ấy."
Từ Nhất Nặc há hốc miệng: "Vậy người đó là ai? Hẳn ta làm gì mà có thể khiến cho người như em xiêu lòng chứ?”
Anh? Trầm Dư Niên làm cái gì? Hạ Diệp Trầm hồi tưởng lại.
Anh bắt nạt cô, anh lớn tiếng với cô, nói những lời khiến cô không biết đáp lại kiểu gì.
Người đàn ông độc mồm độc miệng, diện mạo không đẹp, cuộc sống không bình ổn không phải là kiểu người khiến phụ nữ thích.
Nhưng mà mỗi khuyết điểm đó gần như có sức.
hút lạ kỳ, khiến cô càng ngày càng lún sâu vào.
"Em không rõ nữa."
Mà có rõ cũng chẳng có ích lợi gì.
Người kia cũng có người trong lòng, nhưng con cáo nhỏ mà anh nâng niu lại không dành cho cô.
Hạ Diệp Trầm ở lại Hàng Châu thêm hai ngày, đến ngày mồng ba lại bắt xe trở về Vân Nam.
Lần này cô không phải chào hỏi ai, cứ như vậy mà vào thẳng nhà.
Chỉ có điều là Trầm Dư Niên không có trong phòng.
"Có lẽ lại đi ra chăm mấy con khỉ rồi?", cô lẩm bẩm, theo.
lối cũ ra vườn sau nhà.
"Chuyện đó cậu nghĩ sao?" Giọng một người vang lên rất gần.
Hạ Diệp Trầm theo bản năng dừng chân lại.
Cô giãm vào.
một cành cây, kêu rắc một tiếng.
"Aj?"
Người phụ nữ quay ngoät lại kêu lên.
Hạ Diệp Trâm còn chưa kịp nhìn mặt người đó, khuỷu chân bỗng nhiên đau nhói.
Cô ngã khụy xuống, cả người mất đà lao vào hồ sen đã tàn.
Nước bắn lên tung tóe, hơi lạnh bao phủ toàn cơ thể, khiến cả người Hạ Diệp Trầm run lên.
"Đồ không biết lễ phép gì cả.
Tôi cho cô ra đây hay chưa?” Lần này, Hạ Diệp Trầm nghe thật rõ tiếng quát lớn.
Tiếng của Trâm Dư Niên.
Cô hơi vuốt tóc, hé mắt lên nhìn.
Một khuôn mặt quen thuộc hiện lên, khiến cho đồng tử của Hạ Diệp Trầm co chặt.
Đứng bên cạnh Trầm Dư Niên, chính là Nhậm Hạ Lan.
"Đứng yên đó.
Bao giờ tôi cho phép lên mới được lên."
Nói là hồ sen, nhưng nước trong hồ rất cạn.
Hạ Diệp Trầm đứng dưới hồ, nước chỉ đến ngang ngực.
Cô hơi khuyu chân xuống, giống như muốn cắm cả mặt mình xuống dưới mặt nước vậy.
"Đầu bếp mới của con?", Nhậm Hạ Lan hơi tò mò, muốn tiến đến để nhìn rõ mặt Hạ Diệp Trầm hơn.
Trầm Dư Niên không để ý lắm, nhịp nhịp đầu ngón tay trên thành xe lăn.
"Mẹ hai lo nhiều chuyện quá rồi đấy.
Ngay cả đầu bếp của nơi này cũng muốn quản rồi à? Có cần tôi mang cô ta tặng cho bà luôn không?"
"Câm miệng!", khuôn mặt đẹp của Nhậm Hạ Lan nhanh chóng vặn vẹo cả lên.
Bà ta vứt Hạ Diệp Trầm ra khỏi đầu, mà gần như muốn ăn tươi nuốt sống Trầm Dư Niên đến nơi.
Bà ta cả đời này, nhục nhã nhất là khi bị gọi bằng hai từ "bà hai", "vợ lẽ".
Mà sự thật cũng đúng như vậy.
Khi lấy bà ta, Trầm Thế Sơn chưa ly hôn Tạ Nhu.
Ông ta trùng hôn, có nghĩa là dù có thân phận con gái nhà giàu, Nhậm Hạ Lan cũng chỉ mang thân phận vợ bé, không có cách nào nhìn người khác.
Nếu như Tạ Nhu không chết, cả đời bà ta cũng không được công nhận là con dâu nhà họ Trầm.
Trầm Dư Niên biết được điểm yếu của Nhậm Hạ Lan, từ xưa đến nay chỉ công kích vào vết thương này.
"Bà dù có chối bỏ hàng vạn lần, sự thật cũng vẫn là sự thật thôi." Anh híp mắt lại, trắng trợn đổ thêm dầu vào lửa..