Ngoài ý muốn, lần này bà ta lại không giận dữ nữa:
"Được rồi.
Dù cho tôi chỉ là người đến sau thì đã sao? Người chết là Tạ Nhu.
Đứa con bị Trầm Thế Sơn ghét bỏ, trao toàn bộ quyền cho tôi quản lý là cậu.
Trầm Dư Niên, từ xưa đến nay, người thua chỉ có mẹ con các người."
Trầm Dư Niên năm chặt tay vịn, từng khớp ngón tay trở nên trắng bệch.
Anh liếc về phía Hạ Diệp Trầm, thấy thân thể cô đang run lên trong hồ sen.
Không thể chậm trễ hơn nữa.
"Nói gì nói đi.
Nơi này của tôi rất trong lành, không chấp nhận những thứ dơ bẩn như bà làm ô nhiễm.
Sau đó, cút ra khỏi đây ngay lập tức."
"Chìa khóa và bản đồ của Xung Tiêu Lâu ở đâu?",Nhậm Hạ Lan không để ý thái độ của anh, trực tiếp hỏi.
"Không biết."
Nhậm Hạ Lan gẵn lên: "Đừng có nói dối.
Toàn bộ đồ đạc của Tạ Nhu đều bị lục qua một lần.
Chỉ còn mày.
Hơn mười năm trước mày rời khỏi nhà họ Nhậm, mang giấu thứ đó ở đâu rồi?"
Trầm Dư Niên điều khiển xe lăn, tiến đến gần hơn với bà ta:
"Tôi thật thắc mắc trong Xung Tiêu Lâu có những thứ gì, lại có thể khiến cho bà tốn bao nhiêu công sức lấy về như thế”
Nhậm Hạ Lan hé miệng, nhưng không nói bất cứ câu nào.
"Dù sao thứ đó mày cũng không dùng được.
Lấy một chiếc chìa khóa đổi lấy thuốc giải độc trên người mày, sau đó mày muốn sống muốn chết, muốn đi đâu tao cũng không can thiệp nữa.
Trầm Dư Niên, đối với mày chỉ có lợi, không có thiệt.
Nếu như không giao ra bây giờ, vậy tháng này chịu đựng nỗi đau như kiến cắn trong não đi."
Thuốc giải độc.
Tai Hạ Diệp Trầm gần như dựng lên để nghe từng từ từng.
chữ, nhanh chóng rút ra kết luận.
Thì ra trên người của Trầm Dư Niên bị hạ độc.
Đây cũng là thứ mà Nhậm Hạ Lan dùng để kiểm soát anh bao nhiêu năm qua.
Hơn nữa thứ thuốc này còn mang lại sự đau đớn khôn xiết hàng tháng.
Rốt cuộc Xung Tiêu Lâu có thứ gì, khiến cho bà ta điên cuồng như vậy? Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà.
Các bạn vào google gõ tìm kiếm: truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
Hạ Diệp Trầm còn đang đặt ra muôn vàn câu hỏi, Trầm Dư Niên đã quay xe lăn muốn bỏ đi.
Trước khi đi, anh còn liếc mắt sang cô:
"Sao nào? Có cần đi nấu cơm không? Hay muốn đi theo Nhậm phu nhân về Thiên Tân để lấy lương cao hơn rồi?"
Cô hoàn hồn, hiểu ra lời của anh.
Bây giờ còn không chạy, vậy chờ đến lúc nào nữa chứ?
"Dạ dạ! Cậu chủ chờ chút! Tôi lên ngay!", Hạ Diệp Trầm run lên cầm cập, chậm rãi leo lên bờ.
Cả người cô ướt nhẹp, mặt mũi lấm lem, dù cho nhìn thẳng vào mặt Nhậm Hạ Lan, bà ta cũng bịt mũi, tránh đi một cách khinh bỉ.
Hạ Diệp Trầm thoát được một kiếp.
Bản thân cô không biết bà ta có nhớ mặt mình không, nhưng không thể nào đặt cược được, nhất là hiện tại ngay cả Trầm Dư Niên cũng chưa có năng lực bảo vệ cô an toàn tuyệt đối.
Trầm Dư Niên không biết đã đi đâu.
Nhưng lúc này không phải lúc tìm anh, cô về phòng, nhanh chóng thay đi quần áo trên người mình.
“AI Anh...!anh làm sao vào được đây?”
Hạ Diệp Trầm chui vội vào trong chăn khi thấy người vừa mới đột nhập vào phòng mình.
Cánh cửa phòng vẫn đóng im lìm, mà Trầm Dư Niên đang ngồi trên xe lăn cách cô không xa, nhìn chăm chăm vào cô rất chính trực..