Phải mất mấy giây sau, anh mới kịp phản ứng, đỏ mặt quay sang chỗ khác:
“Tôi không biết cô đang thay quần áo.
Nhanh lên không lạnh:
Bản thân anh cũng sợ cô gặp lạnh, mới không suy nghĩ gì mà chạy vội sang bên phòng bên này.
Hơn nữa, phần nhiều cũng do anh nhớ cô, rất nhớ cô.
Nào ngờ vừa mới vào trong phòng đã thấy cô cởi quần áo đứng đó, da thịt trắng muốt mềm như sữa, tưởng như chỉ cần nhẹ động vào sẽ để lại dấu vết.
Đang lúc đông lạnh nhất, Trầm Dư Niên lại thấy thân thể mình nóng rực.
Hạ Diệp Trầm nhất quyết không xuống giường, cứ chui trong chăn, mặc từng lớp quần áo vào người.
Chết tiệt! Anh rủa thầm, tai nghe tiếng quần áo loạt xoạt vang lên đằng sau, tưởng tượng vải vóc quần áo cọ vào làn da trắng mịn của cô.
Sau đó, lại nghĩ xem nếu như mình biến thành quần áo.
Anh sẽ dùng đôi tay này, khám phá từng tấc da thịt cô, vừa sưởi ấm cho cô, vừa cảm nhận sự đụng chạm mình khao.
khát.
Đi đôi với tình là dục.
Sự khao khát của Trầm Dư Niên đối với Hạ Diệp Trầm lúc này đã không dừng lại ở sự trong sáng từng có nữa.
“Xong rồi! Hảt xì!”
Cô kêu lên một tiếng, càng trùm thêm chăn vì lạnh.
Giờ mới vào đầu tháng một, ngã vào trong hồ sen lâu như vậy, cô không bệnh luôn tại chỗ là may mắn lắm.
Hầu kết Trầm Dư Niên hơi giật giật.
Anh quay xe lăn lại, điều khiển bánh xe lăn lại gần cô.
“Anh có chuyện gì mau nói đi.”
“Cho cô!”, anh không chấp nhặt thái độ không lễ phép của cô, đưa một vật ra.
Nếu như Hạ Diệp Trầm để ý kĩ, có thể thấy vành tai của người đàn ông hơi hồng lên vì xấu hổ.
Một chiếc lò sưởi cầm tay.
Thì ra anh vào phòng là để đưa cho cô thứ này.
Hạ Diệp Trầm thấy trong lòng ấm áp, đỡ lấy chiếc lò sưởi kia.
Rất ấm, cũng rất vừa tay.
Nhưng cô chợt nhớ ra:
“Anh vào trong phòng tôi kiểu gì?”
Cô đã khóa cửa bên trong rồi, mà trước khi vào phòng cũng kiểm tra một lượt.
Không có ai cả.
Trầm Dư Niên cứng họng.
Khi nãy quá vội vàng, anh lại không suy nghĩ gì mà dùng cánh cửa bí mật để vào phòng cô.
Đến bây giờ cánh cửa đó cũng chưa đóng lại nữa.
Hạ Diệp Trầm cùng nhìn thấy anh hướng tầm mắt vào đâu.
Cô...
“Đồ biến thái! Anh, anh dám lắp thêm một cái cửa ở đây để giám sát tôi?”
Trầm Dư Niên không thể nào cãi được sự thật rành rành đang bày ra trước mắt.
Anh mất tự nhiên, hẳng giọng một cái, đánh trống lảng nói sang chuyện khác: “Chân có lạnh không?”
Lần đầu tiên trong đời này anh mất mặt đến như vậy, phải dùng cách này để đối phó một cô gái.
“Anh đừng có nói tránh đi!”, cô cũng không phải người dễ lừa.
“Chân của con gái không nên để lạnh, sau này mắc bệnh về thấp khớp!”
Hạ Diệp Trầm còn định tiếp tục chất vấn, nhưng cô bỗng nhiên thấy một bàn tay ấm áp bao lấy chân mình bỏ ra khỏi chăn.
Anh vén áo của mình lên, đặt bàn chân lạnh giá của cô trước bụng mình, nói bằng giọng ấm áp vô cùng:
“Sưởi ấm cho eml”
Cơ bụng anh rất cứng, từng cơ bắp chắc chẳn chặn lấy bàn chân mềm mại của Hạ Diệp Trầm, nhưng không khiến cô khó chịu chút nào cả.
Cảm nhận được hơi nóng khiến mình như bị bỏng, cô bất an rút chân lại.
“Tôi...!tôi không sao! Anh buông ra đi!”
Trầm Dư Niên nghiêm mặt lại: “Không được cãi lời! Sức khỏe quan trọng nhất! Em khuyên tôi cần trân trọng chính bản thân mình, nhưng bản thân em không hề để sức khỏe của em vào mắt.
Có thấy ngược đời không?”
Hạ Diệp Trầm nghẹn họng, không còn cách nào phản bác.
Cô chỉ có thể nghiêm túc theo dõi người đàn ông đang sưởi ấm cho mình.
Anh làm rất nghiêm túc, cứ mỗi phút, khi cảm nhận phần da bụng mình không còn đủ độ ấm nữa, anh sẽ dịch chuyển
chân cô lên chỗ khác.
Hạ Diệp Trầm đỏ bừng cả mặt, cố nghĩ đến chuyện khác để phân tán lực chú ý của chính mình.
Nhưng nhớ đến lời của Nhậm Hạ Lan, trong lòng lại đau rút đến mức không thở được.
“Anh...!Anh bị trúng độc?”.