Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng


"Dụ thiếu phu nhân, cô có thể giải thích cho tôi biết tại sao hai đứa con của tôi đêm hôm khuya khoắt đều ở trong phòng của cô không?"
Hạ Nhậm Lan khi nãy còn là một vị phu nhân hoà nhã, dịu dàng, lúc này đã không cần phải nể nang ai nữa.

Từ khoé mắt đến đầu mày của bà đều để lộ ra sự bức ép vô hình.

Kiểu người ngồi trên cao đã quen, nhìn người khác giống như một con kiến.

Gió hơi lạnh.

Hạ Diệp Trầm chỉnh lại cổ áo, thản nhiên đối mặt với sự khinh bỉ kia:
"Trầm phu nhân, lời Diệp Trầm nói, bà nhất định sẽ không tin đâu.

Tại sao không hỏi Trầm nhị thiếu gia, anh ta vẫn còn tỉnh táo, có lẽ sẽ có câu trả lời."
Nhậm Hạ Lan quắc mắt:
"Dụ thiếu phu nhân, ý cô là bà già này đang chèn ép cô, đúng không?"
Hạ Diệp Trầm còn chưa kịp phản bác lại, Dụ Sơ Thần đã kéo cô ra đằng sau mình:
"Dì, tính tình của Thiết Vỹ như thế nào không phải dì không biết.

Tiểu Trầm ban đêm sợ lạnh, mười giờ tối đã đắp chăn trên giường không muốn xuống.

Cô ấy sẽ không ra khỏi phòng đâu."
Ý rằng người không thể ra khỏi phòng, vậy chắc chắn có kẻ nửa đêm cạy cửa đột nhập rồi.

Hạ Diệp Trầm ngạc nhiên nhìn bóng lưng của Dụ Sơ Thần.

Hắn thực sự vì muốn nói tốt cho cô mà đối đầu với dì của mình, hơn nữa, đây còn là thế lực mà hắn muốn nhờ vả hay sao?
Hạ Diệp Trầm không có cách nào tiêu hoá được sự thật này.

Bà Nhậm Hạ Lan không vui vẻ gì.

"Sơ Thần, con có ý gì đây? Vì một ả đàn bà, con dám chống đối lại với dì sao?"
Dụ Sơ Thần ôn tồn lễ độ:
"Dì Lan, con kính dì, nhưng Tiểu Trầm là vợ của con mà.


Cô ấy ngày đêm ở bên cạnh con.

Tính cách cô ấy như thế nào con là người rõ nhất, cũng như dì chẳng lạ gì Trầm Thiết Vỹ nữa, đúng không?"
Trên đường về nhà, Hạ Diệp Trầm thấy mơ mơ màng màng.

Dụ Sơ Thần thực sự bảo vệ cô, còn phản bác lại lời nói của Nhậm Hạ Lan.

Một chuyện chê cười.

Cô không hiểu hắn đang có ý nghĩ gì, hoặc đang muốn kéo cô vào trong âm mưu gì của mình nữa.

"Quỳ xuống!"
Vừa mới đóng cửa phòng lại, Dụ Sơ Thần đã lên tiếng.

Quỳ xuống? Hạ Diệp Trầm nhìn nền đất trải thảm nhung êm ái, sắc mặt nhàn nhạt.

Biết ngay chồng của cô không có gì tốt.

Hắn ta sợ mất mặt, lại lo lắng người ngoài biết được tình cảm vợ chồng giữa hai người không được hạnh phúc nên mới giả bộ che chở cho cô mà thôi.

Hạ Diệp Trầm không quỳ.

Trên đời này, cây trầm có thể gãy vì sóng gió nhiệt đới, nhưng chưa từng thấy nó cong người.

Sắc mặt của Dụ Sơ Thần trở nên khó coi vô cùng.

Chân hắn chuyển động rất nhanh, đá vào khoeo chân của Hạ Diệp Trầm, khiến cô run rẩy ngã sấp xuống.

Cô nắm tay lại, chịu đựng sự nhục nhã.

"Hạ Diệp Trầm, cô đừng tưởng khoác lên người danh phận Dụ thiếu phu nhân rồi muốn làm gì thì làm.

Cô nghĩ mình tài giỏi lắm hay sao? Để xem cô chịu đựng được đến bao giờ."
Dụ Sơ Thần nói rất chậm rãi, mỗi từ đều rành rọt.


Mỗi khi hắn dùng âm điệu như vậy, chắc hẳn sẽ có một người phải bò lết ra khỏi đây.

Từ trước đến nay, mặc dù hắn có đánh cô, nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc tát mặt, chưa bao giờ dùng đến ngữ điệu này.

Dụ Sơ Thần phất tay một cái, từ trong chỗ tối có bóng người xuất hiện, lôi Hạ Diệp Trầm đang quỳ sấp ở dưới đất đi.

Cô không la hét, không giãy giụa, im lặng đón nhận sự trừng phạt đáng sợ.

***
Hạ Diệp Trầm đã ở trong phòng tối được ba ngày.

Ba ngày không có một giọt nước, càng không đồ ăn, không ánh sáng.

Trong không gian tối om như vậy, gián chuột hoành hành ngang ngược, thi thoảng còn chạy đến gậm ngón chân của thiếu nữ.

Cô không nhấc nổi đầu ngón tay nữa, chỉ có thể cười cười trước sự tự tin của Dụ Sơ Thần.

Hắn ta nghĩ rằng chút việc vặt vãnh này có thể khiến cô sợ hãi đến khuất phục ư?
"Đồ ngu dốt!"
Hạ Diệp Trầm rủa ra tiếng một câu.

Bóng tối, gián, chuột, đói, khát...!
Những thứ này là một phần quá khứ của cô, nó quen thuộc giống như hơi thở vậy.

Khi gặp lại không thấy sợ hãi, mà lại bùi ngùi.

Cô bất giác nhớ đến quá khứ nhiều năm về trước.

Khi đó, Hạ Diệp Trầm là một cô bé xinh đẹp.

Nhà cô nằm tựa vào chân núi Đại Hưng An, thuộc một thôn nhỏ phía Bắc tỉnh Bắc Hải Giang.


Bắc Hải Giang, hè chỉ giống như ánh đom đóm lập loè, còn lại là mùa đông lạnh lẽo vô hạn.

Mỗi khi hè đến, cô bé sẽ cùng mẹ mang theo khung cửi ra trước cửa nhà, ngồi dệt nên những tấm vải thổ cẩm tràn đầy màu sắc.

Bà sẽ kể cho cô câu chuyện về một mảnh đất phương Nam ấm áp, những con sông không bao giờ đóng băng, rừng rậm bốn mùa xanh mượt.

Trong những câu chuyện đó, có một loài cây cứ được lặp đi lặp lại.

Cây trầm.

"Phương Nam có cây lớn, tên gọi là Trầm."
Hạ Diệp Trầm chưa từng thấy loài cây ấy, vốn tưởng nó có tán cây to lớn có thể che cả một góc trời.

Nhưng sau này mới biết không phải.

Đó là một loài cây yếu đuối khẳng khiu đến đáng thương.

Cây lớn ở phương Nam, lúc đó, cô bé chỉ trộm cười, nghĩ rằng mẹ mình nói sai rồi.

Mà nhớ lại, Hạ Diệp Trầm không biết tên mẹ mình, chỉ nghe những người hàng xóm gọi bà là U Lan.

Không hiểu sao, cô biết đó không phải tên của bà.

U Lan, trong truyền thuyết là đoá hoa tím nở trên vách đá, kết tinh từ tình yêu thánh khiết và tuyệt vọng.

Hai chữ U Lan đó ám ảnh Hạ Diệp Trầm rất lâu về sau.

Nhưng rồi, đến năm cô bé lên sáu, trong một đêm tuyết rơi trắng xoá, mẹ cô nằm bên giường, ngủ yên không dậy nữa.

Lần đầu tiên trong đời, Hạ Diệp Trầm biết chết là thế nào.

Chết, hoá ra an tường đến thế! Mọi đau khổ lần vui buồn của thế gian đều sẽ không liên quan đến mình nữa.

"Con gái, sau này chỉ còn hai người chúng ta rồi!" - Người bố của cô khi đó đã nói vậy.

Nhưng rồi, sau khi mẹ U Lan mất được nửa tháng, ông bắt đầu chìm trong men rượu.

Hạ Diệp Trầm phải nghỉ cả học vì không có người đóng học phí.

Lại thêm ba tháng nữa, ông lấy một người vợ ở làng bên, tám tháng sau sinh một đứa con trai.


Toàn bộ đồ đạc của mẹ cô bị mẹ kế Đào Hoa đốt bằng sạch.

Hạ Diệp Trầm giãy đành đạch giữa sân khóc lóc nhưng không được ai bênh vực.

Cô mới cắn vào tay người mẹ kế kia đến bật máu.

Đào Hoa tát cho cô rỉ máu miệng, đôi mắt long lên:
"Mày nhất định sẽ không xong với tao đâu.

Mày và mẹ mày sẽ biến mất khỏi căn nhà này, chỉ có Hạ Tư Vũ mới là đứa con duy nhất của nhà họ Hạ mà thôi."
Mấy ngày sau, có một ông thầy bói già đi ngang qua làng.

Ông ta chỉ vào Hạ Diệp Trầm, phán rằng:
"Cô bé mày trên người mang phúc, nếu gả vào nhà ai, không chỉ có thể vượng phu, mà còn giúp cho nhà chồng có phúc trạch an khang."
Ánh mắt của những người khác cứ như vậy nhằm vào cô bé.

Được ba ngày, Hạ Diệp Trầm bị kéo vào trong phòng của Đào Hoa.

Bà ta đưa cho cô một bộ quần áo màu đỏ, hỏi:
"Mày có muốn được ăn ngon mặc đẹp không?"
Cô bé mới có gần tám tuổi, nhưng không phải loại dễ bị lừa.

"Vậy để lại cho dì đi.

Diệp Trầm sống như cây như cỏ đã quen rồi."
Đào Hoa cười gằn, không hề nói thêm câu nào nữa, mà trực tiếp trói Hạ Diệp Trầm lại, ép cô mặc áo hỉ, đi lấy chồng.

Người chồng đầu tiên của cô là con trai duy nhất của điền phú họ Hoa.

Cậu bé từ nhỏ đã mang bệnh trong người, nên khi nghe thấy lời phán của thầy bói già kia, lão Hoa mới tức tốc đến nhà họ Hạ, muốn dùng số tiền lớn để "cưới dâu".

Hạ Diệp Trầm bị đưa lên kiệu đỏ.

Lúc khăn trùm đầu bị gió thổi bay lên, hình ảnh cuối cùng cô thấy được là ông Hạ Huyền cha mình đang đếm từng đồng tiền mà quản gia của nhà chú rể mang đến, ánh mắt toả sáng.

Cô bé đóng rèm cửa lại, tựa vào thành kiệu.

Một giọt nước mắt cuối cùng khóc thương cho tình cảm gia đình rẻ mạt này rơi xuống, ngấm vào chất vải đỏ bừng vui vẻ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận