Trong nhà không có người.
Chết tiệt!
Tay đấm mạnh vào tường, lần đầu tiên Cố Thiên Lan thấy mình thất bại như vậy.
Lại bị một cô gái lừa đến thảm hại.
"Hạ Diệp Trầm, ông đây với cô không đội trời chung.
Uổng cho ông đây đối tốt với cô như thế, cô lại chạy theo Trầm Dư Niên cao chạy xa bay."
Hạ Diệp Trầm thật sự đã chạy từ nửa giờ trước.
Trầm Dư Niên không hề nói cho cô biết mình phải đi.
Mà hôm qua, cô bỗng nhiên buồn ngủ lạ kỳ, ngủ qua cả chiếu đến sáng hôm sau, rõ ràng có người cố ý muốn cô ngủ.
Chỉ có thể giải thích răng anh giấu cô, muốn một mình về Thiên Tân, lại còn để tâm phúc Cố Thiên Lan lại bảo vệ sự an toàn cho cô.
Anh làm như vậy, có lẽ biết chäc chuyến đi này của mình có điều hung hiểm.
Hoặc là lo lắng cô sẽ đòi đi theo.
Không biết Trầm Dư Niên lấy đâu ra tự tin đó, nhưng sau giấc mơ đáng sợ sáng nay, cô không có cách nào bỏ mặc anh một mình được.
"Dư Niên! Nghe máy! Xin anh đó!", lúc này Hạ Diệp Trầm mới thấy may mản.
Nếu như anh không gọi cho cô khi còn ở Hàng Châu, cô sẽ không biết được số điện thoại của anh là gì.
Hạ Diệp Trầm càng gấp rút, bên kia điện thoại càng là những tiếng tút dài đến vô tận.
Cô bất lực ngồi xuống giường úp mặt vào trong lòng bàn tay, bất chợt nhớ đến chuyện hôm qua.
Cô vội vàng đứng dậy, bỏ chiếc bàn mình dùng để chặn tường hôm qua ra.
Trên tường có vết sơn rất mới, ước chừng năm bảy tháng, so với kết cấu chung của căn phòng này rất khác lạ.
Cô sờ tay vào mặt tường, cảm nhận được viền của một cánh cửa bí mật.
Nơi này chính là nơi mà Trầm Dư Niên dùng để đi vào phòng của cô.
Hạ Diệp Trầm đứng lặng hồi lâu, cuối cùng nhìn một chiếc bình hoa ở bên cạnh.
Cô nhớ, chiếc bình hoa này được.
gắn chặt trên mặt đất, không nhấc ra được.
"Vậy nếu như xoay thì sao?", nói là làm, Hạ Diệp Trầm nhanh chóng thử, xoay loạn.
Cô xoay được ba lần trái phải, dưới chân hơi rung lên rất nhẹ.
Cả bức tường chuyện động, "tạch" một tiếng tách ra.
"Quả thực có cánh cửa bí mật." Trong lòng âm thầm cảm thán.
Tay của Trầm Dư Niên cũng thật dài, không chỉ xếp người vào bên cạnh mình, mà còn cải tạo lại được cả căn biệt thự.
vẫn luôn dùng để giam giữ mình.
Cánh cửa này thông với một hành lang kéo dài, đến thẳng phòng của Trầm Dư Niên.
Cô lại theo cách cũ tìm được lối ra trong phòng anh, đi vào một tầng ngầm sâu dưới lòng đất.
Cuối con đường bí mật có khóa lại.
Phải có mật mã mới mở ra được.
Gợi ý: "Món ăn mà tôi thích nhất là gì?"
Làm sao mà cô biết món ăn anh thích nhất là gì? Khoan đã, điểm quan trọng nhất là, người như Trầm Dư Niên sẽ đặt câu hỏi ấu trĩ như thế này sao?
Hạ Diệp Trầm đau đầu nhớ đến ngày đầu tiên anh gọi món "Phật trèo tường", mấy hôm sau lại gọi một đống món sơn hào hải vị.
Cô nhập lần lượt từng món, không có thứ gì đúng cả.
Trong lúc tuyệt vọng đến mức muốn từ bỏ, trong đầu cô lóe lên một ánh sáng, mím môi, thử lại lần nữa..