Anh không hiểu cô ta tại sao cứ bám lấy mình để bày tỏ tình yêu, trong khi trong tay không có gì cả.
Tình yêu của cô ta chỉ làm anh thấy mệt mỏi.
Trầm Dư Niên sẽ không bao giờ vì ơn huệ mà trả giá bằng tình cảm.
Để rồi tất cả sẽ tan vỡ như Trầm Thế Sơn và Tạ Nhu.
Nên làm cô ta sớm từ bỏ, như vậy mới không tổn thương quá sâu.
Trầm Dư Niên mở điện thoại ra, thấy liền mười cuộc gọi lỡ.
Của Dung Nguyệt Thiên Lan, của Hạ Diệp Trầm.
Trong lòng anh bỗng nhiên khủng hoảng.
Đúng lúc ấy, điện thoại reo vang.
"Có chuyện gì?", anh ngay lập tức bắt máy.
"Người cậu nhờ tôi trông chừng chạy mất rồi! Ai nói
xây thêm một cánh cửa bí mật ở trong phòng cô ta, lúc tôi phát hiện ra thì cô ấy đã chạy được nữa giờ rồi."
Đầu óc của Trầm Dư Niên bỗng nhiên ong ong lên: "Ý cậu nói, cô ấy rời khỏi Vân Nam, đến...
"Cô ta nhất định sẽ đến tìm cậu.
Người phụ nữ ngu ngốc.
ấy.
Cô ta không sợ chết hay sao?"
Trầm Dư Niên gần như muốn bóp nát chiếc điện thoại trên tay.
Cô vốn không sợ chết.
Nếu như cô sợ chết đã không mang bánh bao đến lén cho anh ăn, cũng sẽ không một thân một mình chạy trốn khỏi tù.
Hạ Diệp Trầm là một con cáo nhỏ, một con cáo ngốc nghếch liều mạng, khiến anh đau đầu.
"Được rồi, cậu ngay lập tức tìm cớ đến đây đi.
Mọi người có biết Hạ Diệp Trầm ra khỏi biệt thự không?”
"Đám vệ sĩ có hỏi.
Nhưng tôi nói răng có khả năng bọn chúng lơ là chức trách để cô ấy ra ngoài lúc nào không biết.
Không ai nghỉ ngờ trong nhà có mật đạo."
Trầm Dư Niên đã nắm được những tin tức cơ bản.
Anh dập máy, không thể chần chừ thêm mà gọi cho Hạ Diệp Trầm.
Lần này điện thoại không kết nối được.
Điện thoại đã tắt nguồn hoặc ngoài vùng phủ sóng.
Hạ Diệp Trầm, sao em lại ngốc như vậy chứ? Tôi đã tìm đủ mọi cách để cho em an toàn nhất có thể.
Trầm Dư Niên thừa nhận, cuộc chiến này mình đã thua.
Kể từ ngày anh nhận ra lòng mình, đã không thể nào là kẻ bất bại trước kia nữa.
Anh không thể chết, cũng không muốn cô gặp nguy hiểm, nên càng ngày càng yếu đuối.
Cốc! Cốc! Cốc!
"Chuyện gì?", sắc mặt của Trầm Dư Niên chìm trong bóng tối, đối với tiếng gõ cửa ngoài kia chán ghét vô cùng.
"Đưa cơm!"
Người bên ngoài trả lời cộc lốc, không có một chút tôn trọng nào.
Trầm Dư Niên trong lòng rối bời, không còn tâm tình nào.
mà để ý đám người làm cậy chủ lên mặt trong căn nhà này.
Anh ngồi lên giường, không hề trả lời.
Cánh cửa bị đẩy ra.
Một người phụ nữ mặc trang phục nữ giúp việc tiến vào trong phòng.
Cô ta đặt một khay cơm lên bàn, đứng nghiêm túc một bên:
"Đại thiếu gia, mời ăn cơm.
Nhà không biết anh về sớm như vậy, nên chuẩn bị không nhiều đồ."
Trầm Dư Niên không thèm nâng mí mắt, chỉ thong thả trả lời:
"Mẹ kế của tôi còn chuẩn bị riêng cho tôi một người hầu đấy à? Xem ra bà ấy cũng rất dụng tâm với đứa con trai cả này đấy nhỉ.".