Hạ Diệp Trầm nhớ đến giấc mơ kia, lửa cháy bừng bừng, và ánh mắt tuyệt vọng của người đàn ông.
Cô cúi đầu, im lặng.
"Hạ Diệp Trầm, đừng ương bướng!"
"Tôi không về, tôi trốn chui trốn lủi bao nhiêu năm như vậy rồi.
Hơn nữa, lúc đầu anh cũng không nhận ra tôi mà đúng không?"
"Nhưng sau đấy tôi đã nhận ra!"
Lúc này Hạ Diệp Trầm mới thấy kỳ quái: "Cái đó tôi cũng thắc mắc.
Tại sao anh có thể nhận ra tôi như vậy?”
Sắc mặt Trầm Dư Niên hơi mất tự nhiên.
Anh ho "khụ" một tiếng, vành tai hình như hơi đỏ.
"Trên người em có mùi hương rất đặc trưng.
Sau đó tôi nhìn thấy chiếc vòng tay bằng gỗ trên tay em."
Hạ Diệp Trầm nắm cổ tay mình, chiếc vòng này cô luôn đeo trên tay, cuối cùng cũng có ngày nó bán đứng mình.
"Trở về đi, được không?", Trầm Dư Niên vẫn cương quyết khuyên nhủ, nhưng chỉ đổi lại sự cứng rẳn của Hạ Diệp Trầm:
"Trầm đại thiếu gia, tôi đã xác định chịu trách nhiệm với sinh mạng của mình nên mới đến đây, anh đừng có lo lắng quá cho tôi được không? Lo cho bản thân anh trước đi.
Giờ anh ăn cơm, tôi không thể ở lại lâu hơn được nữa."
©ô ở lại đã hơn năm phút, nếu còn tiếp tục nấn ná, chắc chăn sẽ bị người khác nghi ngờ.
Trầm Dư Niên tựa lưng vào thành giường nhìn cô, phất phất tay:
"Được rồi đi đi, mọi sự đều cẩn thận." Cô bướng bỉnh đến tận cùng, anh không có cách nào ép cô trở về Vân Nam được, chỉ có thể âm thầm bảo vệ cô mà thôi.
Trầm Dư Niên đã đồng ý ăn cơm, Hạ Diệp Trầm cũng không cần dùng đến bàn gấp nữa.
Cô bày thức ăn ra bàn, sắp.
xếp bát đũa cẩn thận rồi mới rời đi.
Bước chân khi rời đi có chút ngập ngừng.
Trầm Dư Niên cưỡng hôn cô, rốt cuộc anh có ý gì?
'Trêu đùa, tức giận, hay là...
Nghĩ đến đây, Hạ Diệp Trầm lại thấy lòng ẩn ẩn đau.
Anh với Hồng Tịnh San thân thiết như vậy, lại hết lần này đến lần khác dùng sự dịu dàng của mình để bẫy cô vào tròng.
Bản tính anh phong lưu, hay đang muốn lợi dụng cô đào.
tim đào phổi của mình ra đây? Biết bản thân không nên lún
quá sâu, như cô lại không có cách nào thoát ra khỏi.
Phải nói là, khả năng đánh vào lòng người của Trầm Dư Niên rất đáng sợ.
Bây giờ là giữa trưa, người đi lại vắng vẻ, Hạ Diệp Trầm rảo bước trở lại nhà chính.
"Đưa cơm cho tên nghiệt chủng kia đấy à?" Bước chân của Hạ Diệp Trầm thoáng sững lại.
Cô nhìn con đường phía trước mặt, thấy Trầm Thiết Vỹ đang đợi sẵn ở đó.
Trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi mơ hồ như năm năm trước.
Nhưng sau đó, cô nhanh chóng trấn tĩnh bản thân.
Bây giờ cô đang mang vẻ mặt của Nhu Hoa, không phải Hạ Diệp Trầm.
"Tên cô là gì?", Trâm Thiết Vỹ không hiểu tại sao lại thấy hứng thú trước khí chất của cô gái này.
Hắn ta ép sát người cô, khiến cho khoảng cách hai người như chỉ cách nhau một tờ giấy.
Hản ta có hứng thú với cô, đây là thứ Hạ Diệp Trầm có thể xác định bây giờ.
Bàn tay hắn như con rắn độc địa đặt lên bờ vai cô, theo chiếc cổ dài, vuốt ve một bên mặt.
"Cô gái, em tên gì?", hắn lặp lại lần nữa.
Hạ Diệp Trầm mềm chân.
Cô ngước mắt lên, vừa nói vừa làm ra dáng vẻ vừa sợ sệt vừa sỉ mê.
"Dạ...!em...!em là Nhu Hoa, thưa cậu chủ!"
"Xi!", Trâm Thiết Vỹ nhổ một ngụm nước miếng, mất hứng quay đi.
Thì ra cũng là một ả đàn bà dung tục.
Lúc nãy có lẽ hắn mắt mù mới nhìn ra cô ta có khí chất thanh thoát hơn người..