Cô đáng lẽ ra không nên quay trở lại đây, càng không nên lén lút nghe trộm như vậy.
Nhưng sự tò mò trỗi dậy khiến Hạ Diệp Trầm không có cách nào dẫn lòng mình xuống được.
"Năm năm trước cậu đã biết Dụ Sơ Thần sẽ để lại tài sản cho Hạ Diệp Trầm, đúng không?"
Trầm Dư Niên phủ nhận:
"Không phải, nào ai sẽ đoán được Dụ Sơ Thần sẽ làm ra hành động ngu ngốc như vậy? Bây giờ tôi mới đoán được.
phần nào, hắn làm từng bước một, là để khi mình gặp chuyện bất trắc, Hạ Diệp Trầm không gặp nguy hiểm."
Hạ Diệp Trầm đứng bên ngoài cửa, âm thầm hồi tưởng tám năm ở nhà họ Dụ.
Thực sự thì cô đã hoài nghi rất nhiều lần rồi.
Dụ Sơ Thần không tin tưởng Nhậm Hạ Kiều, nhưng lại năm lần bảy lượt lộ ra điểm yếu của mình trước mặt cô.
Hẳn chưa từng đề phòng Hạ Diệp Trầm.
Cũng chưa bao giờ có ý thương tổn thực sự tới cô.
Hản có thể chà đạp vô số người phụ nữ khác, nhưng chưa từng đánh cô một cái.
"Dụ Sơ Thần, rốt cuộc anh đang âm thầm dự tính thứ gì?"
Hạ Diệp Trầm đã lung lay từ lâu lắm, nhưng chưa bao giờ nghĩ răng mình sẽ tha thứ cho hắn.
Nỗi nhục nửa đêm đi tìm người mượn giống đã khắc sâu vào trong máu, nỗi nhục của cái ngày mà linh hồn của cô bị rạch cho nát bấy.
Hai người bên trong vẫn đang nói chuyện.
"Vậy chắc chắn lúc anh cứu cô ấy ra khỏi tù đã biết điều đó rồi.
Tôi lại còn tưởng vì Trầm đại thiếu gia rủ lòng thương, không muốn cô gái kia hàm oan nên mới giơ tay cứu giúp.
Chậc chậc, là tôi nghĩ nhiều.
Anh tàn nhẫn lợi dụng bàn tay cô ấy để giết chết Dụ Sơ Thần, làm sao có thể nhân hậu được kia chứ."
Mắt Hạ Diệp Trầm mở to.
"Cậu nói quá nhiều!", Trầm Dư Niên không hề phủ nhận câu đó, chỉ gạt đi.
'Nhân hậu à, Dung Nguyệt Thiên Lan, cậu mơ tưởng rồi đấy.
Tôi ở trong đáy vực tăm tối đã lâu, bản thân cũng không biết lương thiện là gì, làm sao có thể lương thiện với người khác?"
Lương thiện đối với anh là thứ rẻ mạt nhất trên đời.
Cứu cô, là vì anh đã xiêu lòng rồi.
Trầm Dư Niên không thể phủ nhận, giây phút thấy cô ngã trên tuyết lạnh, anh từng nghĩ đạp chết đám cai ngục kia, đưa
cô ra khỏi ngục tù để cùng anh tự do.
Nhưng cuối cùng, anh lại chọn trao cô cho Lương Duật Thành.
Ha!
Hạ Diệp Trầm ngồi sụp xuống nền đất đầy đá sỏi xung quanh căn nhà tồi tàn.
Tâm lạnh hơn tro tàn.
Dung Nguyệt Thiên Lan, Cố Thiên Lan.
Bây giờ cô mới biết hai người mà một.
Cố Thiên Lan, thực chất là nam giả nữ.
Anh ta nhiều lần dặn dò cô cẩn thận với Trâm Dư Niên, còn nói hắn ta một con quỷ không nhân tính.
Bây giờ, Hạ Diệp Trầm tin.
Cuộc đời vẫn thường cay nghiệt với cô như thế.
Những tưởng rằng có một người có thể làm cô rung động, mặc dù anh ấy có lợi dụng cô một chút thôi, nhưng Hạ Diệp Trầm chưa từng oán trách.
Cô từng cảm ơn Trầm Dư Niên và đã mang đến cho thế giới của cô màu sắc tươi đẹp hơn.
Cô dành điều ước trong đêm sao băng ấy cho anh.
"Ước cho anh tìm được một người đứng bên cạnh anh, bảo vệ anh, vì anh mà cố gẳng."
Cũng từng ước răng người đó là cô, hoặc nếu không phải cũng không sao..