Nhậm Hạ Lan chẳng để ý đến sự châm chọc trong câu nói kia.
Bà ta cười cười:
"Chị gái, cũng đến giờ rồi.
Chúng ta đi vào trong dự tiệc đi"
Cứ như vậy, khách khứa cũng đã đến gần như toàn bộ.
Trầm Dư Niên được Hồng Tịnh San đẩy xe vào trong nhà dự tiệc.
Lúc hai người lướt qua nhau, ánh mắt anh dừng lại trên người cô một tích tắc, vừa ấm áp vừa nhu hòa.
Hạ Diệp Trầm đối phó, gật đầu một cái như lúc quan hệ giữa hai người vẫn còn bình thường.
Nhưng lúc xe đi rồi, cô lại thấy một tâm mắt nóng rực sau lưng.
Cô hốt hoảng quay lưng lại, thấy được cái nhìn chăm chăm của Hồng Tịnh San.
Cô ta nhả ra mấy chữ bằng khẩu hình:
"Cô! Thual"
"Cô thua?", Hạ Diệp Trầm lẩm bẩm hai chữ này, bản thân đã thấy cảm xúc không còn chút phập phồng nào nữa.
Cô không tranh không đoạt, từ mai Hồng Tịnh San cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy cô bên cạnh Trầm Dư Niên nữa.
Có gì mà phải ghen tức?
Dần dà, không khí trong nhà ngày càng trở nên sôi động.
Hạ Diệp Trầm chỉ phụ trách trang trí nhà cửa.
Cô làm ra vẻ vụng tay vụng chân, nên những việc tiếp khách hầu như không phải động đến, sợ đắc tội với khách.
Cô sờ lên tay mình, lúc này mới nhớ chiếc vòng tay vẫn thường đeo vẫn để lại ở phòng Trâm Dư Niên chưa lấy về.
Hôm đó, khi nghe chuyện giữa anh và Cố Thiên Lan xong, cô đã chạy vội đi mất.
Ngày mai đã rời khỏi đây rồi, cô không thể nào bỏ chiếc.
vòng đó lại được.
Hạ Diệp Trầm mím môi, nhìn xung quanh không thấy ai cả mới theo lối vắng người bến biệt viện của Trầm Dư Niên.
Trăng hôm nay hơi sáng, ánh sáng chan hòa chảy trên bờ vai cô quạnh.
Trong nhà đã khóa cửa, nhưng Trầm Dư Niên đã từng đưa chìa khóa cho cô.
Hạ Diệp Trầm cũng không dám bật đèn, sợ rằng những người đi ngang qua sẽ cảm thấy kỳ quái, đến lúc ấy không có cách nào giải thích được.
Trong phòng tối om, Hạ Diệp Trầm phải mất rất lâu mới thích nghi được với bóng tối.
Cô tìm trên giường, đầu giường, bàn, các hộp trong nhà, tất cả đều không có.
"Anh ta để đâu được chứ?", cô thắc mắc, lại lần nữa tìm kiếm mọi ngóc ngách lần nữa.
"Chẳng lế anh ta cầm theo mình rồi?"
Trong đầu vụt ra một ý tưởng, khiến cả người Hạ Diệp.
Trầm mệt mỏi ngã xuống.
Nếu như Trầm Dư Niên cầm chiếc vòng đó đi, cô không có cách nào lấy lại được.
Cô không có can đảm gặp lại anh, sợ rằng mình sẽ căm hận mà bộc lộ cảm xúc của mình ra mất.
Đến lúc đó hoàn toàn xé rách mặt với Trầm Dư Niên, liệu anh ta có kết liễu cô ngay tại chỗ không?
Hạ Diệp Trầm không dám xác định.
Sau khi tìm đến lần thứ ba mà vẫn không thấy, Hạ Diệp.
Trầm quyết định rời khỏi phòng.
Buổi tiệc cũng sắp kết thúc, nếu còn không ra khỏi đây nhanh, chạm mặt Trầm Dư Niên, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
"A!"
Còn chưa kịp quay đầu đi, Hạ Diệp Trầm đã bị một người
nắm tay bẻ ngoặt ra sau lưng.
Trước cổ họng cô đặt một lưỡi dao sáng lòa trong đêm tối..