"Yêu eml"
'Thân thể của Hạ Diệp Trầm trở nên mềm nhữn, cô từ bỏ phản kháng, bất lực chấp nhận sự xâm lấn của phái nam mạnh mẽ.
Anh nằm trên người cô, mỗi lần tiến tới đầu là mạnh mẽ xâm chiếm, khi lui ra vẫn còn quyến luyến không rời.
Anh ở trong cô, là nóng bỏng kinh người.
Cô bao dung anh, dịu dàng hòa hợp, khiến cho Trầm Dư Niên gần như phát điên.
Hơi thở ngày càng dồn dập, mà người, thì càng ngày càng chìm đắm.
Hạ Diệp Trầm im lặng chịu đựng tất cả.
Lần thứ hai của cô cũng không có bất cứ khoái cảm nào, chỉ có đau đớn tận sâu bên trong linh hồn.
Người anh đang nói đến là Hồng Tịnh San đúng không?
Hồng Tịnh San đã ở bên anh từ lâu.
Hai người năm năm trước đã quan hệ gần gũi như vậy, một nụ hôn, cũng có thể
khiến anh nhớ đến năm năm.
Anh yêu Hồng Tịnh San, nhưng lại bẫy cô vào lưới tình, đạp lên cô để trả thù, sau đó sẽ vứt đi như một mớ giẻ rách.
Sự bi thương ngấm vào trong lòng, Hạ Diệp Trầm gần như sắp cắn nát môi mình đến nơi rồi.
Cô vòng tay ôm lấy cổ của Trầm Dư Niên, kéo anh xuống.
"Nếu như tôi có thể giết chết anh tại đây, nhỉ?"
Nếu như tôi thực sự có thể xuống tay thật, kết liễu anh như Dụ Sơ Thần.
Trầm Dư Niên không hề nghe thấy câu đó.
Anh giống như lên mây, hoàn toàn đảm chìm trong khoái cảm mà cô mang lại cho mình.
Truyện Việt Nam
Kết thúc tất cả, người đàn ông ngã xuống người Hạ Diệp.
Trầm, vòng tay vẫn ôm chặt lấy thân thể yếu ớt của cô.
Hạ Diệp Trầm gạt Trầm Dư Niên ra ngã xuống giường.
Cô bó gối nhìn những mảng quần áo của mình đang năm la liệt dưới mặt đất, khóc lên từng tiếng nức nở.
'Tâm của cô đã mất, ngay cả thân cũng không còn.
Cô lại nhìn sang Trầm Dư Niên.
Mặc dù ngủ say, nhưng khóe miệng anh vẫn giương lên, mang theo nụ cười hạnh phúc.
Cô nắm chặt cây trâm trong tay, đầu ngón tay run run.
"Giết hắn! Giết hắn!"
Giết hẳn rồi, cô có lấy lại được những thứ thuộc về mình không?
Năm năm tự do của cô.
Năm năm tôn nghiêm của cô?
"Trầm Dư Niên!", Hạ Diệp Trầm hét lên một tiếng đâm xuống.
Phập!
Âm thanh vật nhọn đâm vào da thịt khiến người ta lạnh gáy.
Hạ Diệp Trầm hơi nâng mí mắt, nhìn dòng máu uốn quanh bắp đùi của mình.
Cây trâm kia găm vào trong da thịt trắng nõn của cô, nhưng cô không hề thấy đau bằng một phần vạn những thương tổn trong lòng.
"Trầm Dư Niên, sau này...!chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt."
Cô đã đủ đau đớn cả về thể xác lẫn tâm hồn để hoàn toàn tỉnh táo, rời khỏi anh.
Hạ Diệp Trầm đứng dậy, lần lượt mặc từng mảnh quần áo.
rách nát lên người mình.
Cô nheo mắt lại, nhìn thấy một thứ trên tay người đàn ông.
Chiếc vòng gỗ của mẹ cô.
"Anh làm sao xứng đáng đeo thứ này?", cô cười lạnh, tháo
nó xuống khỏi tay anh, lau thật mạnh vào quần áo mình như sợ dính vào thứ gì đó dơ bẩn..