Đến khi xác định trong phòng không còn bất cứ dấu vết nào chứng minh mình từng vào đây nữa, Hạ Diệp Trâm mới đẩy cửa ra ngoài.
Trăng vẫn chiếu sáng, nhưng lúc này treo trên bầu trời lại giống như châm chọc cô.
Đi qua lối mòn cũ, Hạ Diệp Trầm cuối cùng cũng nhìn thấy nhà chính.
Nhưng lúc cô chuẩn bị tiến thêm bước nữa, bóng lưng của một người lại đột ngột xuất hiện.
"Hạ Diệp Trầm? Năm năm mới gặp lại, em càng ngày
càng biết diễn kịch rồi!"
Giọng nói lạnh lẽo thâm u như quỷ dữ, cơn ác mộng đeo.
đuổi Hạ Diệp Trầm năm năm qua.
Bước chân cô khựng lại, theo bản năng mà hơi run lên vì sợ hãi.
Người trước mặt, là một trong những kẻ mà cô không muốn đụng mặt nhất trong đời.
Trầm Thiết Vỹ! Cậu hai của nhà họ Trầm.
Lúc này Hạ Diệp Trầm mới nhớ rắng lớp hóa trang của mình khi nãy đã bị nước mắt làm cho nhòe đi.
Cô lại còn rửa mặt, để cho bản thân mình không quá tàn tạ trước lúc rời khỏi đây.
Vừa hay, để cho người khác có thể nhận ra mình là ai.
Rơi vào tay Trầm Thiết Vỹ, chắc chắn cô không sống được!
"Làm thế nào mà cô có thể thoát ra khỏi trận lửa đó, Dụ thiếu phu nhân?", Trầm Thiết Vỹ chậm rãi nhấc chân hướng về phía Hạ Diệp Trầm.
Giày da của hẳn dội từng tiếng lộp cộp xuống nền đá xanh, nhưng giống như đạp thẳng vào lòng cô.
"Sao vậy? Năm đó cô ở trên tòa không phải dũng cảm lắm sao? Mấy ngày hôm trước còn lừa đảo tôi một cách thuần thục như vậy.
Hôm nay câm rồi à?"
Trầm Thiết Vỹ thấy cô không trả lời, tiếp tục tra tấn.
Hạ Diệp Trầm mặt mũi trắng bệch vì mất máu, lại thêm mấy phần sợ hãi.
Cô cắn môi, cố trấn tĩnh bản thân:.
||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||
"Trầm nhị thiếu gia, chúng ta không oán không thù.
Coi như anh độ lượng, cho tôi một con đường sống."
"Ha ha! Cho cô một con đường sống? Tôi được cái gì?", Trầm Thiết Vỹ híp mắt lại, không che giấu sự hứng thú.
Hắn đang hưởng thụ cảm giác con mồi hoảng loạn khi sắp chết của Hạ Diệp Trầm, nào ngờ người phụ nữ này vừa mới mở miệng đã đưa ra điều kiện.
Cô ta có điều kiện gì khiến cho hắn động lòng, Trầm Thiết Vỹ đang rất mong chờ.
Hạ Diệp Trầm biết kẻ này đang hứng thú với mình.
Chỉ cần hẳn quan tâm đến những lời cô nói, cô nhất định có thể sống sót.
"Liên quan đến Trầm Dư Niên thì sao?"
Trầm Thiết Vỹ bật cười, nhìn cô từ đầu đến chân.
Hắn có mù cũng biết chuyện gì vừa mới xảy ra:
"Độc nhất là lòng dạ đàn bà quả nhiên không sail Hắn cho cô vui thích cực độ, cô lại nhẫn tâm đâm sau lưng hẳn như vậy à?"
Hạ Diệp Trầm cảm nhận được sự châm chọc trong giọng nói kia, bản thân cô cũng thấy mình thật đáng cười.
Mất trảng không còn gì cả trong tay Trầm Dư Niên.
Cô trùng giọng xuống:
"Hắn? Trầm nhị thiếu gia nói đùa.
Hẳn mới là người hủy hoại tất cả của tôi, thân phận, danh dự, thanh bạch, tất cả...!bị bàn tay anh ta phá hủy hoàn toàn."
Cả người cô lúc này chìm trong không khí bi thương, tự thân phát ra một loại hương vị khiến người ta phải miệng
đẳng lưỡi khô.
Chết tiệt! Trầm Thiết Vỹ âm thầm phỉ nhổ mình.
Hắn ta bị điên rồi mới thèm muốn người phụ nữ vừa mới dùng xong.
Hản tựa lưng vào thân cây, ngả ngớn:
"Tôi rửa tai lắng nghe.".