Người Vớt Xác

Lần thứ hai bước chân vào cửa tiệm của Chu Tam đã là giữa trưa.

Tôi không có tìm hiểu đến cùng chuyện vì sao Cát Uyển Nhi lại biết rõ ma quỷ tồn tại ở đâu. Cùng lắm trải qua lần này tôi cũng biết Cát Uyển Nhi không tầm thường. Có lẽ lúc trước lão Cát bảo tôi thay ông ấy chiếu cố tốt Cát Uyển Nhi, không phải là không có lý do.

Khi tôi đến, Chu Tam có vẻ hơi kinh ngạc, chòm râu cá trê vểnh lên, lộ ra hai cái răng cửa lớn.

“Tôi nói này Trần tiểu ca, tôi không phải bảo cậu buổi tối mới đến sao. Sẽ không nóng vội đến mức đến sớm như vậy chứ. Có câu ‘dục tốc bất đạt’ (nóng vội sẽ hỏng việc), quá sớm, quá sớm”

Tôi không biết Chu Tam bảo tôi đến qua đêm rốt cuộc là có chuyện gì, tôi lần này đến vì mục đích khác. Đó là cái quan tài cổ ở sông Hồng Hà. Theo tôi nghĩ nữ quỷ trong cỗ quan tài kia rất sợ máu của tôi, mặc dù điều này đã đủ để bảo vệ Từ Phượng, nhưng tôi không thể lưu lại đây cả đời, rồi cũng sẽ có một ngày rời đi

Từ Phượng là ân nhân của tôi, sao tôi có thể trơ mắt nhìn cô ấy xảy ra chuyện. Chỉ là ngoài việc có thể dọa chạy nữ quỷ kia thì dường như các mặt khác không có cách nào nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, ở đây có ý là diệt một lần cho xong rồi đi chơi)

Trừ khi tra rõ được lai lịch nữ quỷ, cũng chỉ có như vậy mới tìm được căn nguyên, nhất lao vĩnh dật.

Người quen thuộc âm dương phong thủy nhất ở đây chỉ có mỗi Chu Tam. Mặc dù hắn chẳng đáng tin cho lắm, nhưng trên thực tế, nghiêm túc mà nói thì hắn vẫn có mấy phần thực lực. Ít nhất tôi thấy nếu hiện tại tôi cùng Chu Tam so sánh với nhau, Chu Tam sẽ là lão đạo, thành thạo và hiểu biết hơn tôi nhiều

Chuyện quan tài cổ sông Hồng Hà, tôi không thể nghĩ ra người thứ hai có thể giúp được mình

“Tôi cũng không nghĩ sớm như vậy đã quấy rầy anh Tam. Quả thật là hết cách rồi mới phải tìm đến”

“Dừng, cậu vừa gọi tôi là gì?”

“Anh Tam!”

Tôi nhất thời kinh ngạc.

“Khỏi, tiểu tử cậu mau đem hai tiếng anh Tam này thu hồi đi, tôi chẳng có tai to mặt lớn như vậy. Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là phường trộm cắp). Nói đi, chuyện gì, tôi cảnh cáo trước, nếu nhờ tôi giúp thì tôi không làm đâu”

Tôi không ngờ Chu Tam lại cự tuyệt gọn gàng như vậy, thậm chí tôi còn chưa kịp nói gì hắn đã muốn không đếm xỉa tới. Nhưng hắn không biết nếu tôi dám đến tìm hắn, cũng đã sẵn sàng để bị tự chối rồi

Chu Tam là ai? Một con cáo già chẳng có chút đứng đắn nào. Người như hắn thế mà lại đồng ý tìm thuốc cho tôi, còn sẵn sàng ra sông vớt xác. Đây là vì cái gì? Còn chẳng phải là vì Từ Phượng hả?

Mà hiện tại chuyện tôi muốn nói là của chính Từ Phượng. Nếu như vậy mà hắn cũng không đáp ứng thì e rằng cả đời này cũng đừng hòng theo đuổi được cô ấy

“Anh Tam nói cũng đừng chắc chắn quá. Chuyện tôi sắp nói anh nhất định sẽ giúp, hơn nữa còn tận tâm tận lực mà giúp”

Nghe tôi nói vậy, Chu Tam có vẻ rất hứng thú, không nói mấy lời châm chọc nữa, cũng không làm ngơ, chỉ nhìn thẳng vào mắt tôi một lúc, rồi mới nghi ngờ hỏi, “Tiểu tử cậu rất tự tin rằng tôi sẽ giúp cậu ư?”

“Không có dùi kim cương, thì đừng ôm nghề đồ sứ (*)”

(*): Đồ sứ cổ đại hỏng thì sẽ không ném đi mà kêu người đến sửa. Sử dụng dùi kim cương chính là cách khoan tay ở hiện đại. Khoan thủng hai lỗ ở chỗ bị bể rồi dùng sợi đồng mảnh gắn lại. Bởi vì khoan đồ sứ rất khó khăn, không tỉ mỉ sẽ không được nên không có dùi kim cương thì đừng làm nghề đồ gốm. Nghĩa là không có bản lĩnh thì đừng đi làm chuyện chẳng làm được

Nói xong tôi liền đem sự tình lúc sáng của Từ Phượng kể cho hắn nghe

“Bận bịu lắm sao, anh có giúp hay là không?”

Vốn dĩ tôi cho rằng hầu như chẳng cần suy xét, Chu Tam sẽ trực tiếp đồng ý ngay Nhưng trên thực tế tên này lại đang do dự. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi thấy hắn do dự về những điều liên quan đến Từ Phượng

Sau một lúc lâu, Chu Tam mới nhẹ nhàng gật đầu, nhưng rồi lại lắc đầu. Rồi lại gật đầu thêm lần nữa

“Rốt cuộc là gật hay là lắc, đùa hả, nếu anh không dám thì tôi tự đi một mình. Chỉ là tới lúc ấy anh chẳng còn hy vọng để ôm nữa đâu. Bất kể tôi có thành công hay không, anh đương nhiên sẽ chẳng được Từ Phượng bỏ vào trong mắt. Nếu thất bại, càng  xong chuyện, đến cả người anh cũng chẳng gặp được. Nói cái gì đến hy vọng”

Nói xong tôi giả vờ bỏ đi.

“Được rồi, tiểu tử cậu đạo hạnh ít ỏi, đừng có ở trước mặt tôi la lối om sòm. Cậu có biết vì sao tôi biết Từ Phượng trúng tà nhưng vẫn không dám ra tay không?”

“Vì sao!”

Nghe Chu Tam nói, tôi có chút buồn bực. Theo lý thì Chu Tam thích Từ Phượng. Đối phương gặp nạn hắn sẽ không thể chỉ khoanh tay đứng nhìn. Nhưng trên thực tế Từ Phượng đã nằm mơ đến lần thứ sáu rồi, may mà giấc mơ này còn mơ chưa xong. Nếu không bây giờ chẳng còn là Từ Phượng bình thường nữa.

“Cậu không biết, chỗ này của chúng ta, ở thời Chiến Quốc là một pháo đài quân sự, sau lại bị người ta chiếm mất, tàn sát cả nhà tướng quân thủ thành. Đàn ông thì chôn thây trong cánh đồng phía tây, đàn bà thì bị bán làm gái mại d âm”

“Tướng quân thủ thành đó họ Vương. Biết thất thành chỉ chuyện sớm muộn, cho nên trước khi thành bị chiếm, ông ta đã giết vợ con rồi chôn cất ngay trong thành. Cậu có biết trong thành khi đó là vị trí nào ở hiện tại không?’

Nghe Chu Tam nói, lòng tôi liền có chút suy đoán.

“Chính là đáy sông Hồng Hà bây giờ. Cỗ quan tài kia không phải là bị nước cuốn trôi mà là khi khởi công, phá hủy nền mộ, nước chảy ngược vào đem nó nổi lên. Vốn dĩ đã không có chuyện gì, nhưng ai ngờ có một công nhân lại đem người cùng đồ vật lấy mất. Tôi đã sớm điều tra qua, như tình huống bây giờ, căn bản công nhân chỉ lấy nó, hiện tại đồ vật cũng mất. Cậu muốn tôi giúp cậu, chỉ bằng bản lĩnh của chúng ta, chính là đi nộp mạng”

Chu Tam nói một hơi dài, tai tôi nghe mà lòng thầm giật mình. Hóa ra Chu Tam đã bí mật tìm hiểu vụ quan tài cổ, chuyện này chắc hẳn hắn chưa nói cho ai biết

“Nếu anh đã ngầm điều tra, cho thấy anh vẫn rất quan tâm đến Từ Phượng. Bây giờ là cơ hội của anh, tôi không muốn nói nhiều, vẫn là hai câu kia, anh không đi thì tôi đi. Từ Phượng là ân nhân của tôi, lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng không từ”

Sắc mặt Chu Tam bởi vì câu tôi nói mà ngày càng khó coi, cuối cùng hắn im lặng

“Tối nay vẫn còn một việc, nếu anh còn muốn tôi giúp, anh biết phải làm gì rồi đấy”

Thành thật mà nói câu này chỉ là suy đoán của tôi, hắn có kế hoạch gì, tối nay cần tôi hay không, tôi hoàn toàn không biết

Chỉ là ngày hôm qua cái cô gái mang theo chiếc ô đen rời đi kia có chút kỳ quái. Hơn nữa sau khi cô ấy vừa đi, Chu Tam liền lấy người ta ra đùa cợt tôi, cuối cùng lại bảo tôi đến đây qua đêm. Dường như chỉ ra một điều, rằng Chu Tam bảo tôi qua đêm rất có thể bởi vì cô gái đó

“Cậu đang ép tôi!”

“Tôi đang ăn ngay nói thật”

Lời này vừa dứt, khuôn mặt Chu Tam đã biến thành màu gan lợn (giận tím người đó các bác =)))). Thật sự không ngờ được, người như hắn cũng bị tôi làm cho tức giận như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui