Người Vớt Xác

Chu Tam vẫn duy trì bộ dạng thiếu đòn, miệng nói nghe như tốt với tôi, không muốn cho tôi biết nói nhiều, nhưng bản thân rõ ràng lại muốn nói ra, hơn nữa ngay từ đầu khi còn ở phía trên, hắn còn nói muốn cho tôi hoàn thành chuyện này

Hiện tại nói mấy lời này, không khác gì tự vác đá nện chân mình à

“Anh cũng đừng có mà cái này không có cái kia không có, hôm nay tôi nói luôn ở nơi này, tôi muốn biết, nếu anh nói tôi biết, tôi sẽ cùng anh đi lên, nếu anh không nói, tôi liền quay lại đường cũ”

“Đi đi đi đi, phiền cậu về lại đường cũ đi, cậu cũng chẳng phải lên thiên đàng. Cậu bây giờ quay đầu ngay đi, ai không đi làm cháu”

Chu Tam phì nước bọt vào mặt tôi, tôi cười hi ha, tự biết chuyện bé xé ra to, mới nói, “Tóm lại anh nhất định phải nói rõ với tôi”

“Hôm nay tôi sẽ chẳng nói gì cả, vốn tưởng cậu thành thực muốn biết, tôi liền nói cho cậu nghe, kết quả thái độ của cậu hiện tại làm tôi không thể không cân nhắc lại vấn đề này một lần nữa”

Chu Tam thuận thế nằm lên một sợi dây leo, cúi đầu xuống nhìn tôi, tôi thở dài, không thèm đếm xỉa hắn

“Thôi vậy, tùy tâm anh”

Nói rồi, tôi bắt đầu lần theo dây leo bò lên trên, sợi dây trước mắt này cùng lắm chỉ rộng hơn một mét nhưng ngược lại rắn chắc vô cùng, cả người đu bên trên cũng không sợ rơi xuống

Dây leo trước mắt toàn là như vậy, nên cũng không cần lo lắng đi nhầm đường

Chu Tam thấy tôi còn đang hờn dỗi, cũng chẳng nói gì, chỉ cười ha ha một tiếng, sau đó theo phía sau tôi

“Thành thật mà nói, tiểu tử cậu đôi khi bởi vì như vậy mà khiến cho người khác ưa thích, nói thế nào nhể, tôi có thể hiểu cảm giác muốn biết mọi thứ của cậu, nhưng có vài thứ, chính mình đi chứng thực so với nghe người khác nói có lẽ sẽ có ích hơn”

Dứt lời, Chu Tam ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục “Không nói dối cậu, vừa rồi cậu nói đúng, tôi là biết trong này có thứ gì đó, nhưng có một điều tôi có thể thẳng thắn với cậu, nơi này thật sự là lần đầu tiên tôi đến, về phần tại sao tôi biết mấy chuyện này, hoàn toàn là trước đây tôi có từng đi qua một chỗ, cơ bản không khác gì mấy với nơi này. Cả thế giới, lịch sử cứ như vậy đã mấy ngàn trăm năm rồi, cho nên trong mộ huyệt kiến tạo phần lớn đều có vài điểm giống nhau”

Nói xong, Chu Tam chỉ vào dây leo trước mặt mà chúng tôi đang bò lên, nhỏ giọng nói, “Ví dụ như vách tường này, có câu nói mặt trái của mọi chuyện đều có lối ra. Nếu tôi đoán không lầm, trên đỉnh đầu mới là cửa vào chân chính của mộ huyệt, chỉ là nơi đó có lẽ không giống với phỏng đoán của chúng ta”

Khoảnh khắc Chu Tam nói ra, tay của tôi chạm vào một cái đường biên. Nhìn lên phía trên thì thấy một cái cửa động đen sì xuất hiện ngay trước mắt. Dây leo không dừng lại mà vẫn hướng dọc theo vách đá bò lên.

Nhưng ở nơi này còn có rất nhiều dây leo thẳng đứng rũ xuống, ước chừng to bằng cánh tay trẻ con, tôi dùng sức kéo, sợi dây không hề nhúc nhích… Rõ ràng đã bị cố định lại

Tôi năm lấy, dùng sức nhảy lên phái trên, cả người trực tiếp lọt vào bên trong một cái sơn động

Đây chính là đường biên tôi vừa chạm vào 

Sợi dây leo vẫn bò lên như cũ, nhưng trên đường chẳng hiểu sao lại có nhiều hơn một cái sơn động. Tôi thăm dò trong động, dưới ánh sáng đèn pin, sơn động là một mảng đen kịt sâu hoắm, chỉ là ở chỗ cửa động tôi vẫn thấy được một vài thứ

Thứ kia dường như là một tấm vải, đỏ xanh có hết, bất kể là bị bùn đất chôn vui hay lộ ra bên ngoài cũng đều có chút dấu hiệu của sự phân rã

Chu Tam bây giờ đã bò vào sơn động 

“Cái sơn động này là chuyện gì vậy?”

Tôi nhìn Chu Tam một cái, đối phương chỉ cau mày, rồi giơ đèn pin đi vào sơn động

Tôi đi theo phía sau Chu Tam, bên trong sơn động vô cùng khô ráo, dường như là tồn tại một cách tự nhiên. Trên vách hang tôi chẳng thấy một dấu vết khai quật nào của con người. Hiển nhiên Chu Tam cũng đang nhìn nơi đó. Sau khi tôi thu hồi ánh mắt, hắn cũng không nhìn nữa.

Tôi đi đến vị trí dải vải vừa thấy, lúc này mới biết bên cạnh chúng còn có vết tích của hương nến đã cháy trên mặt đất. Vách động bên phải thì lại có một vài tấm bùa phân hủy từ lâu

Một màn này trông thật giống cái bàn thờ nhỏ

Đối với mấy thứ đó, Chu Tam chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi hoàn toàn rút lại ánh mắt. Dường như cảnh tượng trước mắt hắn không đáng để hắn ngẩng đầu lên hay nhìn quá nhiều

Tôi không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, theo lý mà nói đối vwois những điều không biết, ngay cả khi Chu Tam coi như là không hiếu kỳ cũng sẽ nhắc nhở tôi cẩn thận một chút. Nhưng bây giờ hắn chẳng làm gì cả, hắn chỉ nhìn vào khoảng tối đen của sơn động trước mặt, tựa hồ là muốn đi vào nhìn một cái

“Cậu ở lại đây đi!”

Chu Tam ra lệnh, sau đó liền tự mình bước vào sâu hơn, bóng dáng hắn dần dần biến mất ở cuối ánh đèn pin yếu ớt của tôi

Khi tôi đơi hơn mười phút chẳng thấy hắn đi ra, trong lòng không hiểu sao lại hơi bối rối

“Chu Tam?”

Tôi thử gọi vài tiếng, nhưng sơn động sâu hoắm tối đen như mực, ngoại trừ lâu lâu truyền đến ít tiếng vang thì không còn bất cứ âm thanh nào nữa

Tên này đi tới đâu rồi không biết?

Tôi nhìn một mảng đen kịt trước mắt, thực sự chẳng biết nên làm gì, nhưng ngay lúc này, một tiếng sột soạt nho nhỏ lại từ bên ngoài hang truyền vào. Tim tôi thắt lại, chẳng lẽ là mấy con gián vừa rồi đã bò theo dây leo lên đây? Mà tên Chu Tam này không phải nói mục đích của chúng chỉ có con gián kia thôi à?

Lời Chu Tam nói tôi có thể tin, tuy nhiên quá khó để đảm bảo rằng sẽ chẳng có chuyện gì ngoài ý muốn xuất hiện. Ai biết được trong đầu mấy con gián đó có phát sốt hay không, trực tiếp theo sau luôn

Nếu như Chu Tam ở đây tôi sẽ không hề sợ, nhưng vấn đề là hiện tại tên này còn đang ở trong hang sâu. Ngay cả những con gián bình thường vẫn có thể làm tôi sợ chết khiếp chứ đừng nói đến lũ quái vật tôi vừa gặp. Tôi rùng mình, không dám làm gì nữa

Lại thử gọi Chu Tam thêm một tiếng, sơn động vẫn im ắng như cũ, tiếng sột soạt bên ngoài ngược lại càng lúc càng lớn.

Tôi nuốt xuống một ngụm nước bọt, lúc này cũng chẳng quản được nhiều như vậy. Ánh đèn chỉ có một chút, nếu mấy con gián thực sự từ cửa hang bò vào, coi bộ chỉ khi bò đến ngay trước mắt tôi mới phát hiện ra, mà đến lúc đó e rằng tôi đã bị con gián đột ngột xuất hiện dọa cho chết tươi. Còn chỗ nào để quan tâm mấy cái khác?

Thay vì để lũ gián đó thình lình xông ra từ một nơi nào đó chẳng biết rồi làm tôi sợ xanh đít thì chẳng bằng đi vào lôi Chu Tam ra và tìm cách rời đi

Nghĩ tới đây tôi không trì hoãn nữa, vì Chu Tam không trả lời tôi, vậy tôi sẽ đi tìm hắn.

Vì thế tôi liền trực tiếp quay người đi vào sâu trong hang, hoàn toàn không sợ cái cửa hang đen thui như mực kia. So bóng tối với gián, càng là gián đáng sợ hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui