Hữu Quân thất thần mất một lúc lâu sau khi nghe hết đoạn ghi âm trong USB mà Hạ Vũ đã để lại.
Anh đang cố gắng tiêu hóa lượng thông tin của ngày hôm nay.
Nếu đúng như những gì cô nói vậy thì người con gái anh yêu không phải là Dương Hạ Vũ, mà là một người đang hôn mê vì tai nạn cùng chuyến xe bus năm đó với Dương Hạ Vũ đã mượn cơ thể cô để sống.
Nhưng khi Hạ Vũ bị tai nạn, cô ấy có trở về với thân xác hay không? Và người bị hôn mê kia hiện tại như thế nào.- Khanh này, tôi nghĩ mình cần điều tra về tất cả mọi người trong vụ tai nạn xe bus năm đó.
Cậu có cách nào để xem được hồ sơ năm đó không?Vụ tai nạn xe năm đó là một vụ việc khá nghiêm trọng.
Sau tai nạn hầu như tất cả các tờ báo đều đưa tin về vụ việc này.
Chiếc xe bus tông phải một xe khách mất lái.
Vụ việc năm đó thương vong nhiều nên được điều tra khá kỹ, hẳn bên phía cảnh sát có hồ sơ tường tận.
Muốn biết rõ người ngồi cạnh Hạ Vũ khi ấy là ai chỉ có thể xem hồ sơ dựng lại hiện trường từ phía cảnh sát.- Muốn xem hồ sơ của cảnh sát thì khó đấy, để tôi nghĩ xem… Nhưng nếu tôi giúp cậu có được thông tin này thì coi như cậu nợ tôi một ân tình đấy nhé.- Ân tình đó tôi sẽ trả, chẳng phải cậu muốn biết tấm hình trong mặt sợi dây chuyền trên cổ Hữu Vân hay sao? Tôi sẽ nghĩ cách lấy nó cho cậu.- Được, thành giao.
Tôi đi gọi điện cho vị tổ tông nhà tôi hỏi hộ cậu, nếu ông cụ lên tiếng hẳn bên phía kia không thành vấn đề.- Ừ, nhờ hết vào cậu.Từ Khi Trần Khanh hứa đến nay đã hai tuần rồi mà vẫn chưa có tin tức gì.
Khả hân cũng đã xuất viện và trở lại với công việc dù chân vẫn bó thạch cao.
Hữu Quân đảm nhiệm vai trò là tài xế đưa đón cô mỗi ngày.
Lúc đầu dù thích nhưng cô vẫn làm bộ từ chối, nhưng anh kiên quyết nên cô đành hưởng thụ ưu đãi ngọt ngào này của anh.
Những bữa ăn sáng nhanh như sữa đậu nành, bánh bao hoặc có khi sữa đậu nành, xôi.
Anh bất giác mua theo khẩu vị của Hạ Vũ khi xưa, cũng không biết cô có thích hay không.- Em thích bữa sáng tôi mua chứ?Anh cẩn thận dò hỏi, từ giờ anh sẽ cố để ý hơn để xác định và tìm thêm tính thuyết phục của câu chuyện phi lý mà anh được nghe từ phòng khám của Trần Khanh.- Em rất thích, bánh bao thì em thích ăn phần vỏ bánh sát nhân, vừa mềm lại vừa không khô không ngán.- Ừ, vậy phần nhân bánh tôi sẽ ăn hộ em, như thế sẽ không bị bỏ đi, đỡ phí tôi cũng không cần múa riêng một phần ăn sáng.Quân rất tự nhiên ăn phần nhân bánh còn thừa cô để chừa lại, anh còn uống tiếp ly sữa đậu nành của cô.
Cái này có xem như hôn giám tiếp hay không? Trái tim Khả Hân đập nhanh một nhịp.
Lúc cô vào văn phòng, vì đi cà nhắc nên bất giác bị mất thăng bằng, cô quơ quào mọi vật xung quanh.
Khi nhìn lại, tay cô đang túm lấy vạt áo của anh.
Cô vội vàng buông tay rồi đỏ mặt.
Hữu Quân bước sang gần rồi nhấc bổng cô lên, bế cô vào thang máy.- Ấn tầng lầu đi.Anh ra lệnh, tay anh bận bế cô rồi không thể nhấn thang.
Cũng may họ đến sớm trong công ty hiện không có ai.
Nếu không có lẽ sang hôm sau tin đồn cô và anh sẽ đồn khắp công ty.
Vừa vào đến văn phòng của mình, cô nhân lúc không ai để ý rút cuốn sổ tay màu hồng.
Ăn cùng phần ăn sáng, cái này có thể tăng thêm bao nhiêu phần trăm nhỉ? Cô lên máy tính tra, ăn cùng phần ăn đa phần đều là tình nhân hoặc vợ chồng lâu năm.
Vậy cô có thể cho mạnh tay tăng thêm 15% nữa hay không? Đó còn chưa kể gần đây ngày nào anh cũng đưa đón cô đi làm.
Ừm… còn bế kiểu công chúa có thể lên 20% nữa… hi… hi… Vậy là bây giờ thì cô có tổng là bao nhiêu phần trăm rồi nhỉ? Là 75% đó nha! Vậy có phải cô có thể tỏ tình rồi hay không? Được rồi, được rồi… không được quá phấn khích, tỏ tình cần chuẩn bị.Cả hai tuần nay Hữu Quân đã về nhà và quan sát, Sau chuyến công tác 4 tháng từ nước ngoài về Hữu Vân nghỉ ngơi ở nhà không đi làm con bé vẫn giữ khư khư sợi dây chuyền trên cổ.
Nhưng cũng có thời điểm cô tháo nó ra.
Giả dụ như khi cô đi tắm, khi cô mặc những chiếc đầm ren cao cấp - Vì mặt dây chuyền gồ ghề dễ làm rách những cái váy ren.Anh cần hỏi mượn sợi dây chuyền của Hữu Vân xài một lát nhưng anh biết hỏi mượn là việc không thể thực hiện được với con bé này.
Nghĩ là làm, Hữu Quân ghé vào một cửa hàng thời trang cao cấp, anh rút một chiếc thẻ vip màu đỏ đô ra đưa cho nhân viên.- Gọi quản lý của các cô đến đây.Chỉ chưa đầy một phút, một quản lý đứng tuổi khúm núm chạy vội đến.- Mẫu váy ren cao cấp tháng sau ra mắt của cửa hàng mình tôi muốn có một chiếc size S.- Việc này… tôi phải hỏi lại cô chủ nhà tôi.- Cô cứ hỏi nhưng nhanh lên, tôi rất vội.- Dạ vâng.Chỉ một lúc sau chiếc váy ren đỏ sậm tuyệt đẹp được đem ra.
Hữu Quân biết con bé Hữu Vân rất mê váy của nhãn hiệu này, mà tình cờ nhãn hiệu này lúc trước từng được công ty anh cấp vốn.
Anh ghi địa chỉ nhà rồi dặn dò nhân viên của cửa tiệm.- Giao đến đây 10 phút nữa nhé.Tầm đó anh đã về đến nhà, có thể hành động tráo sợi dây chuyền của con bé khi nó thử chiếc váy.
Hữu Quân thở dài, từ khi nào mà anh lại bắt đầu cái trò lừa gạt ấu trĩ thế này nhỉ.Sau khi về, anh lên lầu thay đồ rồi ghé sang phòng Hữu Vân, con bé đang háo hức nhìn chiếc váy không biết ai gửi đến, nó cẩn thận xuýt xoa, sau đó tháo sợi dây chuyền đặt trên hộp trang điểm rồi đi vào phòng thay đồ trong phòng để thử chiếc váy.
Anh nhanh tay đánh tráo sợi dây của con bé rồi rời khỏi hiện trường trước khi con bé phát hiện khác thường.
Nói thật anh chưa từng làm chuyện gì giống như thế này bao giờ.
Sau khi đã đi khỏi phòng của Hữu Vân, anh ra ngoài hành lang gọi điện thoại.- Tôi đã có thứ cậu muốn.
Phía cậu sao rồi?- Ồ! nhanh vậy? hi… hi… phía tôi cũng vừa nhận được hồ sơ vụ việc, tôi nghĩ cậu đến đây xem một chút đi.Nghe máy xong anh vội vàng mặc chiếc áo khoác vào rồi nhanh chóng ra khỏi nhà, Hữu Vân trông thấy anh hai vừa về lại đi vội vàng hỏi với theo.- Anh đi đâu vậy? Sao vừa về đến nhà đã đi nữa rồi?Nhưng trả lời cô chỉ có tiếng đóng cửa, nói thật đây có lẽ là lần thứ hai cô trông thấy dáng vẻ khẩn trương kia của anh.
Lần đó là ngày nghe tin Hạ Vũ gặp nạn, anh chạy như bay đến bên cậu ấy.
Còn lần này là vì sao lại khiến anh vội vàng như vậy, thở dài một hơi, cô cảm thấy Hạ Vũ ra đi là một mất mát quá lớn.
Với tính cách lạnh nhạt của anh hai cô cứ ngỡ ổng sẽ sống cô đơn cả đời kia.Lúc học cùng học đại học, cô chẳng ưa nhỏ Hạ Vũ cho lắm cũng không thân mấy.
Sau đại học bọn cô cũng không liên lạc.
Trong một lần tình cờ họp lớp, mọi người nói Hạ Vũ gặp tai nạn, bọn họ rủ cô cùng đến thăm.
Sau một thời gian dài không gặp, gặp lại cô ấy, cô cảm giác Hạ Vũ mà cô gặp hôm đó ở bệnh viện không còn giống với Hạ Vũ học cùng cô suốt thời đại học.
Cô không biết có phải do tai nạn kia kiến cô ấy không nhớ gì về quá khứ mà cô ấy thay đổi cả tính cách lẫn sở thích hay không.
Nhưng sau tai nạn, nhỏ Hạ Vũ khiêu căng và không hề thân thiện với bất cứ ai trở nên dễ gần hơn, bình dị hơn, cứ như một người khác khiến cô cũng dần mến con người mới của cô ấy.
Khi bọn cô trở nên thân thiết hơn, rồi nhỏ trồng cây si ông anh lạnh nhạt kia nhà cô.
Cô đã lo lắng nhỏ sẽ bị tổn thương, nhưng nhỏ khá kiên cường, dù bị ông anh kia lạnh nhạt, bị ổng ngó lơ nó cứ xoay quanh ổng, lượn lờ khiến ổng chú ý, con ranh đó có khá nhiều chiêu trò, gì mà sổ tay chiến thuật tỏ tình, rồi sổ tay tỉ lệ thành công khi tỏ tình.Lúc đầu mọi người đều nghĩ nhỏ đó sẽ không thành công, ai dè nhỏ lại làm ông anh vốn lạnh nhạt bàng quang với thế giới xung quanh, trở nên ấm áp hơn khi yêu.
Khi cô đem hết mớ sổ tay kia của nó khoe anh hai ổng chỉ lạnh nhạt tịch thu cất giữ nhưng lỗ tai đỏ bừng kia của anh ấy đã bán đứng ông anh nhà nó từ lâu.
Lúc đó thì nó mới biết con bạn thân kia của nó đã thu phục gọn ông anh nhà mình mất rồi.Vừa nhìn mình trong gương với bộ đầm ren đỏ sậm sang trọng một cách hài lòng, Hữu Vân như quên béng sợi dây chuyền quan trọng của mình, cô lon ton chạy sang phòng mẹ để khoe mẫu mới của “Mốt” mà chẳng biết ai đó tốt bụng tặng cho cô.Tại phòng khám của Trần Khanh, Hữu Quân cầm hồ sơ vụ tai nạn trên tay, theo như sơ đồ dựng lại vụ việc của phía cảnh sát thì Hạ Vũ ngồi cạnh một bác gái, sau đó bác gái đó xuống trạm đầu, tiếp theo đó là một nam sinh viên lên xe và ngồi vào vị trí đó.
Xe tiếp tục di chuyển và đó là vị trí mà cậu ta sẽ ngồi xuyên suốt cả chuyến xe.
Đọc đến đây Hữu Quân có chút khó hiểu, không phải đó chứ, người ngồi cạnh Hạ Vũ là một tên con trai.
Không phải bảo là một cô gái sao?Ngày xx tháng xx, 8 năm trước ngày tai nạn xảy ra…Tại trạm xe bus A vào một ngày mưa tầm tã, Hạ Vũ như chết lặng ngồi trên băng ghế chờ, gương mặt cô tái nhợt và ướt đẫm chẳng rõ là do nước mưa hay do cô đã khóc.
Cô tổ chức buổi tiệc, muốn tạo bất ngờ cho cô bạn thân nhưng bất ngờ hơn là đón chào cô lại là người bạn trai cô hết lòng yêu thương lại đang triền miên âu yếm với cô bạn mình trong căn hộ của cô ấy.
Người cô yêu suốt một thời cấp ba và đại học lại lên giường cùng bạn thân cô.
Nếu hôm nay không đến đây tạo bất ngờ, có lẽ cô sẽ mãi là một kẻ ngốc nghếc trong cuộc tình kia.
Một con hề nhảy nhót trước mặt hai kẻ dối trá ấy.Bước lên chuyến xe bus mà chẳng ý thức được mình sẽ đi đâu về đâu.
Hạ Vũ bước lên chuyến xe định mệnh, chẳng để ý khung cảnh xung quanh, cô cứ ngồi đó gặm nhắm nỗi buồn của bản thân.
Với cô hai con người ấy là cả thế giới, họ vừa là người nhà, người thân người cô tin tưởng và yêu quý nhất.
Vậy mà hai người mà cô tin tưởng nhất, trân trọng nhất, hai người đó cung nhau lừa dối cô.
Thế giới nhỏ bé của Hạ Vũ dường như suy sụp.
Một bác gái lên xe và ngồi cùng cô, bác ấy đưa qua cho cô xấp khăn giấy rồi yên lặng đó không nói gì nhưng có vẻ không thích nghe cô khóc lóc sụt sùi.
Khi xe vào trạm, bác ấy đứng lên bỏ lại cho cô một câu.- Cô gái à, trên đời này còn nhiều việc để khóc lắm, để dành nước mắt lại đi thôi.
Khóc vì đàn ông ấy à là một việc làm ngu ngốc nhất đấy.Hạ Vũ sững sờ sau câu nói của bác ấy.
Khi xe vào trạm, một thanh niên lên xe và ngồi cạnh cô.
Cậu ta vừa nói chuyện qua điện thoại với bạn gái vừa nhắn tin với một cô gái khác.
Ngồi bên cạnh, cô có thể thấy được rất rõ ràng cậu chàng này là một kẻ trăng hoa.
Một lúc sau, cô gái mà cậu ta nhắn tin xuất hiện và bước lên xe, họ liếc nhìn nhau tình tứ.
Cậu ta quay sang khách sáo nhìn nhìn cô và khẽ hỏi một cách lịch sự:- Bạn gái tôi vừa mang thai, chị có thể chuyển xuống ngồi ghế phía sau nhường cô ấy ngồi cạnh tôi hay không?Hạ Vũ nhìn cô gái kia một lượt, cô ta mặc một chiếc váy rộng không bó sát eo nên cô cũng chẳng nhìn ra là họ có nói dối hay không nữa.
Cô gật đầu nhẹ lời đề nghị của cậu ta, nói thật cô cũng không thể nói không nhường ghế - họ đã rất lịch sự nói chuyện cùng cô.
Cô liếc nhìn xung quanh, có một vị trí trống, đó là cạnh một cô gái có dáng người khá cao và mặc bộ váy công sở.
Cô gái ấy có khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sáng ánh vẻ thông minh cùng đôi hàng mi khá dài.
Cô đang chăm chú đọc một tập tài liệu nào đó, cái túi xách của cô để vào phần ghế bên cạnh còn trống.- Xin lỗi, chỗ này còn trống hay không?Cô gái buông tập tài liệu lên nhìn cô và mỉm cười, một nụ cười tỏa nắng và rực rỡ như ánh mặt trời.- Cô ngồi đi, xin lỗi nhé, tôi thấy ghế còn trống nên để giỏ lên đây.Vừa nói cô vừa nhanh tay thu dọn chiếc giỏ nhỏ nhưng chứa đầy tài liệu.
Hạ Vũ ngồi xuống ghế thì một thanh kẹo bạc hà được đưa qua.- Tâm trạng không tốt tôi thường ngậm kẹo và ngắm mưa.Hạ Vũ kinh ngạc nhìn cô, rồi sau đó xấu hổ hỏi cô ấy- Tôi khóc ồn ào lắm à…xin lỗi…- Không sao, tôi chăm chú đọc tài liệu nên cũng không thấy phiền.
Khi tôi chú tâm việc gì môi trường xung quanh ít ảnh hưởng đến tôi.Vừa nói cô ấy vừa cười, mặc dù chỉ mới quen biết nhưng chẳng hiểu tại sao nói chuyện với cô gái này khiến cô cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút, cô cũng nhìn lại cô bạn ngồi cạnh bên mỉm cười.
Mưa bên ngoài ngày một nặng hạt hơn, cây hai bên đường bị gió thổi nghiêng ngả, khúc cua ở ngã ba đường ngày hôm ấy, một chiếc xe khách đi ngược chiều đang cố vượt chiếc xe con trước mặt lao nhanh về phía chiếc xe bus của bọn họ.“Ầm…”Tiếng sấm chớp cùng tiếng va chạm kinh hoàng trong chiều mưa tầm tã..