Trong công ty Bảo Thịnh lịch trình của Tổng giám đốc bao giờ cũng được bộ phận kế hoạch lên lịch riêng, nên hầu như chẳng bao giờ chạm mặt với các nhân viên của bộ phận khác.
Trong chuyến công tác đợt này bọn họ đến trước để họp, còn bộ phận trợ lý và bộ phận kế hoạch sẽ đến sau để chuẩn bị những hoạt động khác.
Theo như Bảo Vy kể thì trong công ty không ít cô gái hâm mộ Tổng giám đốc nhưng vì lịch làm việc ít chạm mặt nên chẳng có mấy cơ hội tiếp cận anh.
Dần dần tất cả cũng biết khó mà lui.Buổi tối có tiệc rượu đãi khách nên toàn bộ nhân viên phòng Trợ lý sẽ phải chuẩn bị và tiếp đãi khách để không vướng sai sót.
Khả Hân nhức đầu nhìn valy cô út chuẩn bị cho cô, sao toàn là váy có phong hở hang quyến rũ.- Út chuẩn bị thứ gì cho con vậy hả? Mấy cái váy này toàn phong cách quyến rũ.
Đâu phải út không biết phong cách của con, con thích kiểu dễ hoạt động và đơn giản.Khả Hân bực tức nói vào điện thoại, sao cô có thể tin tưởng út mà xách cái valy này đi theo kia chứ? Quả là một thảm họa mà.- Trời! con mang phong cách học sinh cấp 3 đó đi quyến rũ đàn ông.
Đầu con bị hỏng hả?- Nhưng cũng không cần quá quyến rũ như đống váy này.
Ở đây cái thì ngắn, cái thì bó quá, còn cái dài thì lại hở lưng quá lố.
Út à út lôi đâu ra đám váy này thế? Lát út đến đem cho con cái váy đen trong tủ nhé.- Ha ha…đám váy đó út mua trên mạng, út bảo họ cái nào gợi cảm nhất thì đem cho út.
Không có cái nào xài được à, cái đám váy ấy toàn mua theo số đo của con đó.
Con tìm tạm một cái mặc đi, hôm nay út không đến.
Út bận đi theo duổi hạnh phúc của đời mình rồi, không có thời gian đến đó với con đâu.Vừa nói Bảo Vy vừa thở hổn hển như đang kéo một vật gì đó rất nặng.- Út…út đang làm gì vậy, dọn đồ bỏ trốn à?- Sao con biết út đang dọn đồ, con gắn camera trong căn hộ nhà mình à?- Con nghe tiếng út kéo vật nặng.
Nếu không nhầm thì là valy, mỗi lần đi đâu út đem theo cả một cái valy lớn như muốn dọn cả căn nhà theo ấy.
ách.- Đúng là út dọn đồ, nhưng không phải là bỏ trốn mà là áp sát tiếp cận mục tiêu.
Chẳng phải sổ tay kế hoạch theo đuổi nam thần của con nói phải chuyển nhà để tiếp cận mục tiêu sao? Út đang tiến hành bước một, tiếp cận mục tiêu trong đời của út.
Út sẽ ra ngoài ở một thời gian, con ở nhà phải ngoan nghe chưa.Sau cú điện thoại, Khả Hân nhận ra cầu cô út không đáng tin kia, không bằng cầu bản thân.Cô đến phòng quản gia mượn kim chỉ để cứu vãn trang phục cho tối nay.
Cô cầm lên chiếc váy dài hở lưng màu đen, chỉ có chiếc váy này trông có vẻ ổn nhất.
Mặc thử vào rồi ngắm mình trong gương.
Chiếc váy này tuy dài nhưng lưng hở đến tận eo, ngực lại xẻ khá sâu.Thở dài một hơi, cô phải làm gì nhỉ, khả năng may vá của cô có hạn.
Nhìn qua những trang phục đang có ở đây, một ý tưởng hiện lên trong đầu cô.
Giờ chỉ còn cách lấy lành vá rách thôi, tìm hết một lượt và xếp hết những cái váy có cùng màu và chất liệu gần giống với cái váy mình định mặc ra.
Trong số mấy cái váy có một cái nơ, đính tạm vào lưng ở eo xem như che được phần hở quá đà ở lưng.
Còn phần cổ phải làm sao nhỉ? Tìm thêm một lượt, nhìn tới nhìn lui chỉ có mấy cái nút pha lê trên một cái váy trắng kia là có tác dụng.
Chà, cái này kết thế nào nhỉ, có ai nói cho cô biết cô phải làm sao không.Cô không giỏi may vá.
Ý tưởng thì hay mà tay nghề không có.
Đang dở khóc dở cười với mớ bòng bong thì cửa phòng bị mở ra.
Minh Hiên gõ cửa không thấy Khả Hân trả lời, đành bạo gan mở cửa ra, thò đầu vào phòng tìm cô.
Đến hôm qua hắn mới biết thì ra bà chị nhỏ này là cháu gái yêu của Diệt tuyệt sư thái nhà bọn họ.
Và cô vào học việc là thay thế trợ lý Hoàng, chứ người ta nào có tranh chỗ của bọn họ.
Nói dễ hiểu cô ấy là sếp mới của họ, ấy thế mà hôm trước họ lại đắc tội vị sếp mới này một cách triệt để.- Chị đang làm gì thế? Chị có thể cho em một phút nói chuyện không.
Chuyện hôm trước.- Tôi không để bụng đâu, đừng để tâm.Cô không phải người nhỏ mọn.
Qua hôm sau cô đã cho qua hết.- Chị đang làm gì thế? Sửa váy cho tối nay à? Ồ! phong cách gợi cảm.
Chị muốn sửa lại à? Tôi thấy với dáng chị mặc chiếc váy này sẽ làm bọn đàn ông tụi em xịt máu mũi ấy, sao phải sửa?Minh Hiên nhiệt tình tư vấn, anh chỉ nhìn sơ cũng biết bà chị này đang làm gì.- Cậu không thấy nó hở quá à? Nó không phải phong cách của tôi.- Ồ! thế phong cách của chị thế nào? Nói em nghe đi, em giúp chị sửa lại theo ý chị.Khả Hân tròn mắt không tin.- Cậu biết sửa à? Thật không đó?- Người yêu em là nhà thiết kế thời trang, em hay giúp cô ấy sửa quần áo, mấy việc này không làm khó em được.
Em còn biết trang điểm, làm tóc nữa ấy chứ.
Đâu đưa em xem, chị muốn sửa thế nào?Sau một lúc lay hoay bọn họ cũng sửa xong chiếc váy.- Bà chị à, không thể sửa theo tiêu chuẩn của chị được, nhưng em sẽ kết hợp cổ điển và gợi cảm.
cái cảm giác nửa hở nửa kín ấy mới chết người ấy chứ.
Nghe này, chị có thể tin tưởng em không?- Trông cậu không đáng tin cho lắmKhả Hân cười nói cũng không phải cô chưa từng bị cậu ấy chơi xấu.- Thôi mà, tin tưởng thằng em này một lần đi, em bảo đảm chị sẽ không bị mất mặt đâu.Thế là tự nhiên Khả Hân có thêm một trợ thủ đắc lực, đúng như lời anh ta khoe khoang, chỉ một lát sau Minh Hiên quả thật biến chiếc váy kia trở nên thật hợp với cô.Khi Khả Hân xuất hiện đã thu hút không ít ánh nhìn.
Bình thường cô chỉ thuộc dạng ưa nhìn, không quá xinh đẹp rực rỡ.
Thế mà qua bàn tay ma thuật của Minh Hiên cô như thành một người khác vậy, xinh đẹp quyến rũ động lòng người.Hữu Quân bước đến quầy rượu lấy một ly rượu trái cây thì nghe tiếng xì xào bàn tán.- Cô gái kia là ai thế? Trước đây tôi chưa gặp bao giờ?- Hình như là trợ lý mới bên Bảo Thịnh.- Ồ! thế à, Phan Tổng cũng thật có duyên với các mỹ nhân, trợ lý nữ nào của công ty anh ta cũng xinh đẹp động lòng người thật chẳng bù với công ty nhà tôi.
Tuyển toàn mấy bà thím U40.- Ồ! tôi tưởng ông chủ kiến tuyển như vậy, nghe đồn phu nhân nhà ông ghen dữ lắm thì phải.- Hừ cậu cứ thử lấy vợ về xem thì biết, lúc yêu thì cô ấy là con thỏ con nhút nhát đáng yêu.
Sau khi lấy về thì nàng từ thỏ hóa thành cọp mẹ, đi đâu, nhìn ai, làm gì đều bị quản thật chặt.Đưa mắt về phía họ xì xào, Hữu Quân nhìn thấy Khả Hân, anh chỉ nhìn một lát rồi dời tầm mắt sang hướng khác.- Anh Hữu Quân, em nghe nói trợ lý Hoàng không tham dự, vậy em liệu có vinh hạnh thay chị ấy khiêu vũ với anh để mở màn cho buổi tiệc hay không?Phương mỹ xinh đẹp lộng lẫy trong chiếc váy trắng đuôi cá hở lưng khoe ra những đường cong cơ thể hoàn mỹ.
Sở dĩ hôm nay cô trang điểm sắc sảo và gợi cảm bởi vì cô muốn cho anh thấy cô không còn là cô bé nhà hàng xóm hay lẽo đẽo theo anh như trước nữa, cô đã trở nên xinh đẹp, quyến rũ và kiêu sa.
Thế nhưng vì sao anh luôn lạnh nhạt với cô.
Luôn vạch rõ giới hạn với cô, thậm chí cả một cái liếc mắt nhìn cũng không cho cô.Hữu Quân hững hờ nhìn Phương Mỹ, nhưng rất nhanh anh đã di dời tầm mắt khỏi cô.
Anh đưa mắt tìm kiếm một vòng trong sảnh tiệc.
Cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng cần tìm anh lạnh nhạt buông một câu- Xin lỗi, tôi nghĩ mình đã tìm được bạn nhảy tối nay rồi.Anh bước nhanh về phía người con gái đang bị vây quanh bởi một vài nam nhân viên bên phía đối tác, có vẻ cô đang bị họ chúc rượu và cũng chẳng chút tự giác nào cứ uống vô tội vạ, chẳng từ chối lời mời rượu của một ai.- Khả Hân, cô làm ở bộ phận nào bên Bảo Thịnh thế? Sao tôi chưa thấy cô bao giờ? Hai công ty chúng ta hợp tác vậy từ giờ chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt đúng không, mình trao đổi số điện thoại nhé.
Khi rảnh tôi có thể gọi cô ra uống nước không?- Tôi làm ở phòng trợ lý giám đốc.Khả Hân mỉm cười lịch sự với bọn họ, xã giao cũng là một trong những việc mà lúc trước ở phòng marketing chú trọng.
Có lẽ trong khoảng thời gian 2 năm đi làm lúc trước khiến cô cũng quen xã giao, kết nối mối quan hệ với mọi người.- Trợ lý Hoàng, đến giờ rồi, cô cùng tôi nhảy điệu nhảy đầu của đêm nay để khai tiệc thôi.Giọng Hữu Quân có chút lạnh lùng khiến người nghe rét buốt.
Có vẻ tâm trạng hôm nay của anh không tốt, mọi người ở đây khi thấy anh đều vội vàng chào rồi tìm cớ tản ra.
Ở đây toàn những kẻ làm việc lâu năm ai cũng biết nhìn sắc mặt người khác.
Dù Phan Tổng không tỏ thái độ gì nhưng bọn họ cảm nhận được nguy hiểm.Khả Hân giật mình khi thấy Hữu Quân, anh mới nói gì thế nhỉ? Anh bảo cô khiêu vũ cùng anh à? Cô đâu có biết nhảy, cho dù được nhảy với anh là một mơ ước, nhưng bảo kẻ không biết nhảy như cô nhảy điệu mở đầu.
Dù cô không sợ mọi người chê cười mình, nhưng cô lại sợ làm anh mất mặt.- Tôi không biết khiêu vũ.Nếu biết bản thân sẽ có cơ hội này thì xin thề là lúc trước cô đã đăng ký lớp học khiêu vũ cùng với cô út rồi.
Bỏ lỡ một cơ hội ngàn năm không biết có cơ họi thứ hai hay không, cô biết chắc bản thân cô sẽ hối hận.Nghe cô nói, mày anh khẽ nhíu lại nhưng rất nhanh lại trở lại trạng thái lạnh nhạt.- Không sao, tôi sẽ nhảy chậm hướng dẫn bước cho cô, chỉ cần đi theo bước chân tôi là được.Vừa nói anh vừa đưa tay ra kéo cô ra sàn nhảy, không cho cô cơ hội từ chối.- Cứ nhắm mắt lại cảm nhận âm nhạc và bước chân tôi để đi theo là được.Anh thì thầm, hướng dẫn cô, rất hiếm khi trong lời nói của anh mang theo sự dịu dàng có chút ấm áp như lúc này.Cô như say, như mê đắm trong ngọt ngào, bước chân bất giác bước theo anh.
Cơ thể cảm nhận và chuyển động theo tiếng nhạc.
Cô chưa từng học khiêu vũ trước đây, thế nhưng không hiểu sao, khi khiêu vũ cùng anh, cơ thể cô lại uyển chuyển đến thếKhi tiếng nhạc kết thúc, Khả Hân như người tỉnh khỏi cơn say, cô quyến luyến vòng tay của anh, quyến luyến mỗi bước nhảy dìu dắt của anh.
Không ngờ lần đầu khiêu vũ mà cô và anh lại ăn ý với nhau như vậy.
Sau khi điệu nhảy kết thúc Khả Hân còn có chút ngẩn ngơ đứng đó như không thể tin điều vừa diễn ra.Trong một góc phòng gần đó, mắt Phương Mỹ nhìn chằm chằm đôi nam nữ mới buông nhau ra sau điệu vũ khai tiệc, trong mắt cô hiện lên một tia tàn nhẫn, nắm tay cô siết chặt, bờ môi đỏ tô son nay bị răng nghiến đến bợt màu.
Vì sao cô rõ ràng trẻ hơn cô ta, đẹp hơn cô ta, gợi cảm hơn cô ta.
Nhưng anh đến liếc mắt nhìn cô thêm một chút cũng lười.
Khó khăn lắm mới đợi được anh nguôi ngoai sau cái chết của một Dương Hạ Vũ lại nhảy đâu ra một Hoàng Khả Hân này kia chứ.Hữu Quân buông cô ra khi tiếng nhạc kết thúc.
Anh bước lên bục tuyên bố khai tiệc rồi đi nhanh về phía sau sảnh tiệc.
Anh rút bao thuốc lá trong túi quần ra, đốt một điếu thuốc, muốn mượn khói thuốc xua tan cái cảm giác kỳ lạ trong lòng.
Thật ra lúc trước anh không hút thuốc, bởi Hạ Vũ rất ghét khói thuốc lá, anh bắt đầu hút thuốc khi cô ấy mất, anh cần tìm lại cảm giác thăng bằng sau khi cô ấy rời bỏ anh ra đi.
Anh nhìn bàn tay mình, anh mím chặt môi, cố ngăn không cho đôi tay mình phát run, cái cảm giác lúc ấy chân thật đến đáng sợ.
Anh rút điện thoại lên bấm một dãy số trong danh bạ.- Quân à.
Lâu rồi mới liên lạc đấy.Đầu dây bên kia rất nhanh liền bắt máy.
Trần Khanh cảm thấy bất ngờ khi màn hình điện thoại hiện lên tên của cậu ấy, chẳng phải rất lâu rồi cậu ấy đã không còn cần đến mình sao.- Xếp lịch cho mình.
Mình muốn đến chỗ cậu trị liệu.- Sao vậy? Cậu lại mất ngủ à, hay lại mơ thấy Hạ Vũ?- Không, còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Tớ muốn một cái hẹn sớm nhất của cậu, lên lịch đi nhé.
Tớ sẽ sắp xếp công việc để ghé qua.Cúp điện thoại, anh nhìn ly rượu vẫn chưa kịp uống trên bàn tiệc gần dó.
Hữu Quân nhìn vườn Hướng Dương.
Anh bước vào sảnh tiệc, là người chủ trì anh không thể bỏ về trước, dù lúc này anh chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh.Cái cảm giác lâng lâng trong vui vẻ cũng không ngăn được Khả Hân phát hiện ra phần eo cô có cái gì đó đang rớt ra.
Chết thật, cái nơ cô đính tạm kia vì điệu nhảy giờ như muốn rớt ra.
Nhìn đông ngó tây phải làm thế nào để không mất mặt đây, cô vừa đại diện công ty nhảy điệu nhảy khai tiệc, giờ thì hay rồi, bị hàng chục con mắt săm soi.
Chỉ một sơ ý nhỏ có thể bị xem như là hình tượng xấu, bị người ta bàn tán.
Thật là họa vô đơn chí mà.
Làm ơn, trên mặt đất xuất hiện cái hố cho cô nhảy xuống đi.
Giờ đi không được, ở lại càng không xong.- Bà chị, không ngờ ấy, chị và sếp nhảy cứ như có tập trước.
Phải nói sao nhỉ? Nhìn cả hai, em cứ như nhìn thấy một đôi tình nhân ấy.- Thật không? Trông tôi và sếp có đẹp đôi không?Nghe cậu ta khen mà cô suýt quên cái nơ ở eo đang lủng lẳng chực rớt.Khi cái nơ đã bắt đầu xộc xệch chực rớt, Khả hân mới nhìn cậu ta mếu máo.- Minh Hiên này, cậu xem hộ tôi, cái nơ, cái nơ của cái váy.- Ah, rớt ra à? Em biết ngay mà, đính kiểu bà chị xoay vài vòng là rơi ngay.
Lúc đó em cũng định đính lại hộ bà chị mà lại quên mất.- Giờ cậu đính lại hộ tôi được không?- Bà chị đùa à, ở đây không có kim, em đính lại thế nào được.
Hay là em xé nó ra coi như chưa từng có cái nơ vậy.- Lỡ cậu xé luôn cái váy của tôi vậy càng thảm họa hơn ấy chứ.Khả hân nhíu mày không đồng ý.- Thế này đi, em vịn cái nơ hộ chị, nếu nó rơi ra vậy em túm luôn hộ chị rồi tẩu tán nó, nếu nó chưa rụng vậy em đành mỏi tay mà đỡ cái nơ hộ bà chị.
Thấy em ga lăng chưa?- Ừ, nhưng nhìn cái tư thế này làm như tui và cậu thân lắm ấy.Khả Hân thấy ý tưởng của cậu ta khiến cô cười không nổi.- Thân gì, nhìn như thể em đang ôm lấy eo chị ấy chứ.
Chị được lợi quá rồi còn gì dù không quá bảnh trai nhưng ít ra em cũng ít tuổi hơn chị.Khả Hân cười rộ lên khi nghe ra vẻ ấm ức trong lời nói của cậu ta.
Nhưng chưa thả lỏng được bao lâu thì bị dọa sợ bởi một giọng nói lạnh như băng ngàn năm.- Hai người đang làm gì ở đây?Nhìn sang, chẳng biết Hữu Quân đã đứng sau lưng họ từ lúc nào anh đang tiến đến gần chỗ họ đứng.- Dạ thưa xếp, nói chuyện phiếm ạ.- Dạ ngắm hoa ạ.Hai người đồng thanh trả lời nhưng mỗi người một ý.- Ah không, ngắm hoa thưa sếp.- Nói chuyện phiếm.Lại cùng nhau sửa lại nhưng xem ra độ thống nhất trong lời nói vẫn không cao.
Thế này có khác nào dấu đầu hở đuôi đâu kia chứ.
Khả hân thở dài một hơi tổng kết.- Thật ra vừa ngắm hoa vừa nói chuyện phiếm.- Dạ đúng… đúng vậy.Minh Hiên cũng vội vàng gật đầu nhất trí.- Hai người đang nói chuyện yêu đương à?- Không đời nào.- Không đời nào.Lúc này thì không hẹn nhưng cả hai gần như đồng thanh trả lời.
Khi nhìn thấy ánh mắt anh dừng trên bàn tay của Minh Hiên đang đặt trên eo Khả hân, bọn họ lại bối rối không biết nên giải thích thế nào với sếp tổng.
Bối rối làm cho tay của Minh Hiên không vững vàng như cam kết lúc trước của anh chàng khiến cho chiếc nơ lại xục xịch.
Tuy chỉ thoáng qua, nhưng cũng không thoát khỏi ánh mắt sắc béng của Hữu Quân.Anh cởi xuống chiếc áo khoác, rồi đưa tay kéo Khả Hân về phiá mình, đồng thời khoác áo khoác của anh cho cô.
Khi Khả hân bị kéo về phía Hữu Quân trong không gian có vang lên một tiếng xẹt nhỏ.
Nhưng do tiếng nhạc nên cũng chẳng ai để ý.
Minh Hiên nhìn chiếc nơ đen trên tay vội vàng giấu đi.- Cậu ở lại tiếp khách, nếu có ai hỏi tôi bảo tôi không khỏe đi nghỉ trước.Vừa dặn dò Minh Hiên anh vừa kéo Khả Hân đi về phía dãy phòng của bọn họ..