Tô Hòa đã sợ Giang Chấp động tay động chân, lại sợ gã sẽ đem việc này nói ra, cậu bất đắc dĩ mở cửa ra.
Cậu cho rằng Giang Chấp vẫn giống như lúc trước, chỉ nhìn và sờ soạng cậu, lại không ngờ rằng Giang Chấp lại hung ác mà đem cậu đè trên giường, mạnh mẽ kéo quần cậu xuống, cũng cởi quần của chính mình ra, định trực tiếp đi vào.
Tô Hòa sợ tới mức không ngừng khóc, cậu muốn kêu người tới cứu mình, nhưng mới kêu một tiếng, trên mặt liền ăn một cái tát: "Đừng ồn ào, với giọng nói nhỏ nhẹ của mày, đóng cửa phòng khách lại sẽ không nghe thấy giọng của mày, tiết kiệm chút sức lực đi."
Tô Hòa bị đánh đến mắt nổ đầy sao, tay bị Giang Chấp bắt lấy, chỉ có thể hai chân đạp loạn, tiếp theo trên bụng lại ăn một quyền, quá đau, đau đến cả người đều cuộn tròn lại, cũng không có sức lực phản kháng, Giang Chấp liền mạnh mẽ tách hai chân cậu ra, tận dụng thời gian này làm lần đầu tiên.
Sau đó là một lần lại một lần.
Tô Hòa nhớ tới đó thì cảm thấy mình giống như sắp chết, cậu chậm rãi trượt dọc theo vách tường ngồi trên mặt đất, ôm chặt đầu gối, chôn mặt vào giữa hai cánh tay: "Nhưng tớ có làm cái gì sai đâu, bởi vì quá yếu ớt mà phải thừa nhận người khác đối đãi bạo lực sao?"
Chiêm Cẩm Dương thấy cậu như vậy, đau lòng đến cũng muốn chết, hắn ngồi xổm xuống ôm lấy Tô Hòa: "Em không có sai."
Đôi mắt Tô Hòa đỏ hoe: "Cậu có phải hay không rất muốn trách tớ vì cái gì sao không chống cự? Nhưng nếu không có Giang Chấp, tớ đâu cần phải chống cự? Thân thể tớ có khiếm khuyết, sức lực không bằng người khác, nhưng tớ cũng chưa làm chuyện xấu, vì cái gì phải bị người khác đối xử như thế?"
"Nhưng trên đời này chính là có người xấu, em rất tốt, em cũng không có sai, là Giang Chấp sai." Chiêm Cẩm Dương buông cậu ra một chút, hôn hôn khóe mắt ngấn nước của cậu "Thật xin lỗi, là anh đã tới chậm, anh có thể bảo đảm, sau này không ai có thể khi dễ em."
Tay chân Tô Hòa dần dần ấm lên, Chiêm Cẩm Dương từng chút một mà hôn lên nước mắt cậu, làm cậu có chút không biết làm sao.
Những cảm giác đau đớn kia chậm rãi rút đi, trong lòng dường như chảy ra một tia ngọt ngào, quần đồng phục bị cậu làm nhăn lại, Chiêm Cẩm Dương hai tay nâng mặt cậu: "Tô Hòa, anh nghĩ nên nói rõ ràng với em, tuy rằng chúng ta ở chung không có lâu, nhưng hiện tại mỗi khi xa em không bao lâu, anh lại không hiểu sao lại nhớ đến em, cảm giác tốt đẹp khi ở cùng em, trước đây chưa bao giờ anh trải qua, anh nghĩ, anh hẳn là thích em."
Tô Hòa không biết nên trả lời như thế nào, im lặng không dám cử động, Chiêm Cẩm Dương nhẹ nhàng nói: "Em đừng sợ, anh không phải Giang Chấp, là anh có lỗi khi lần đầu tiên gặp mặt đối xử với em như vậy, nhưng về sau anh tuyệt đối sẽ không.
Anh sẽ không ép em, em có thể tự mình lựa chọn cùng anh ở chung như thế nào."
______________
“ từ đoạn này chuyển qua anh-em luôn đi, t quá mợt mũi dòiiiii, t tính đợi tới lúc TH đồng ý tỏ tình r mới để anh- em nhưng cứ thấy cấn cấn thì thôi từ đoạn này cứ anh-em:))) ”
______________________
"Em biết anh cùng Giang Chấp không giống nhau." khuôn mặt Tô Hòa sớm đã đỏ thành quả táo, lúc trước cậu cũng có nghĩ tới nguyên nhân Chiêm Cẩm Dương đối tốt với mình, chỉ là không dám tùy ý kết luận.
Hiện tại bất ngờ nghe được lời tỏ tình, niềm vui sướng trong lòng lấn át hết mọi nhận thức khác, cậu mới muộn màng nhận ra rằng mình cũng thích anh, mới muốn đến gần anh ấy.
"Anh không bắt em phải trả lời ngay, cũng đừng tạo áp lực tâm lý lớn cho em, đi thôi, trời không còn sớm, em về chậm người trong nhà sẽ lo lắng." Chiêm Cẩm Dương ôm cậu đứng lên, giúp cậu vỗ bụi dính sau lưng ở trên quần áo, đem sách đưa cho cậu, "Em đi lại ngã tư đường chờ anh, anh trở về lấy ba lô."
Tô Hòa ngoan ngoãn gật gật đầu: "Được."
Dương Tuấn sớm đã chờ đến không kiên nhẫn, thấy Chiêm Cẩm Dương trở về, trong miệng nói những lời thô tục: "Mày mẹ nó đi lâu thế, là làm một nháy sao? Kia cũng quá nhanh đi!"
Những người khác cười ha hả, Chiêm Cẩm Dương đem người nằm trên mặt đất đỡ lên, mặt mũi bầm dập khóe miệng chảy máu, hình như có chút thê thảm, hắn lấy tiền từ bóp da ra: "Xem như tiền thuốc men, tự mình đi bệnh viện xem đi."
Dương Tuấn khó chịu: "Không phải, Chiêm Cẩm Dương mày có ý gì hả?"
Chiêm Cẩm Dương không để ý tới gã, đẩy đẩy người bị đánh nọ: "Còn không đi?"
Người nọ lúc này mới phản ứng lại, cầm tiền khập khiễng mà chạy.
Chiêm Cẩm Dương cũng từ motor cầm lấy ba lô: "Tao không chơi, bye."
Dương Tuấn ngăn hắn lại: "Mày đi đâu vậy? Không phải nói đi quán bar mở tiệc sao? Tao đã hứa với em gái sẽ đưa mày qua."
"Không đi, tao phải về nhà học tập."
Dương Tuấn nghi ngờ lỗ tai mình xảy ra vấn đề: "Chiêm Cẩm Dương, mày có chuyện gì sao? Mày có phải là bị nhóc hồ ly tinh kia mê hoặc rồi không, mày còn con mẹ nó học tập?"
"Tao với mày không giống nhau, tao là muốn thi đại học."
Dương Tuấn cười:"Mày mẹ nó nói muốn thi đại học, nói mà đéo biết xấu hổ, với thành tích này thì thi cái rắm chứ đại học, mày rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có phải còn là anh em không, nói đúng vậy thì lên xe đi cùng bọn tao."
Chiêm Cẩm Dương không muốn cùng gã dây dưa nhiều, nên đột ngột dùng một chút lực đẩy gã ra, Dương Tuấn nổi giận, đuổi theo định phải cho hắn một quyền.
Nhưng Chiêm Cẩm Dương tốt xấu cũng từng luyện qua, chuẩn xác mà chặn nắm tay gã, một móc dưới lòng bàn chân, đem người quăng ngã như chó ăn cứt.
"Về sau đừng tới phiền tao." Chiêm Cẩm Dương cũng không phải là bị mê hoặc, hắn cùng Dương Tuấn quen biết sớm nhất, quan hệ cũng tốt nhất, sự việc đánh lộn với giáo viên lúc trước, vốn là hai người đều có trách nhiệm, hắn gánh vác một mình, làm cho thiếu chút nữa bị đuổi học, vẫn là ba hắn bỏ tiền ra giải quyết mọi chuyện.
Hắn cùng Dương Tuấn cùng nhau trải qua không ít chuyện, nhưng hiện tại bởi vì Tô Hòa, hắn đều không muốn lại nhìn đến gã, Tô Hòa vừa rồi rơi những giọt nước mắt, hắn không đánh gã nhiều thêm mấy quyền đã tính tận tình tận nghĩa.
Dương Tuấn từ trên mặt đất bò dậy, lại muốn xông lên đánh hắn, lại bị những người khác giữ chặt:"Thôi bỏ đi."
Ở trong nhóm người, Chiêm Cẩm Dương giá trị vũ lực cao, nếu bọn họ cùng nhau lên nói là có thể đánh thắng, nhưng sau đó bọn họ không có khả năng vĩnh viễn vẫn ở cùng nhau, luôn sẽ có lúc ở một mình.
Bọn họ vẫn hiểu biết rất rõ tính cách Chiêm Cẩm Dương, tất nhiên sẽ không đánh bọn họ vô ích, huống chi gia cảnh Chiêm Cẩm Dương, bọn họ đắc tội không nổi.
Tô Hòa bất an mà đi đi lại lại ở ngã tư, cuối cùng nhìn thấy Chiêm Cẩm Dương từ ngõ nhỏ đi ra, lúc này mới yên tâm mà đứng ở tại chỗ chờ hắn đến gần.
"Tại sao đi lâu như thế?"
Chiêm Cẩm Dương cười nói: "Lo lắng cho anh?"
Tô Hòa chần chờ một chút, gật đầu: "ừmm."
Chiêm Cẩm Dương tâm tình từ âm u chuyển sang vui vẻ, thoải mái mà ôm lấy bờ vai của cậu: "Yên tâm, về sau anh sẽ không theo bọn họ giao du."
"Đề thứ tám tính sai rồi, anh nhìn lại đề bài, ngày hôm qua em có giảng một đề tương tự." Tô Hòa đem màn hình điện thoại phóng to ra, từng đề từng đề mà xem qua, bọn họ tách ra hai ngày đều là dùng WeChat trò chuyện, Chiêm Cẩm Dương sẽ làm tốt bài thi của mình đem cho cậu xem, cậu sẽ gửi voice cho hắn giảng giải.
"Tiểu Hòa, đến giờ ăn cơm rồi!" Mẹ Tô ở trong phòng khách gọi.
"Dạ, tới đây." Tô Hòa xem xong câu hỏi cuối cùng, nói cho Chiêm Cẩm Dương mình đi ăn cơm trước, tí nữa sẽ lại tiếp tục.
Cha Tô khó có được ngày nghỉ ngơi nhàn rỗi, ở nhà ngủ nửa ngày lại xem tivi nửa ngày, tâm tình thật không tồi, nhịn không được muốn nói cho Tô Hòa một tin tức tốt.
Mọi người đều ngồi ở trên bàn cơm rồi, cha Tô cười nói: "Tiểu Hòa à, chờ đến sang năm nợ trong nhà hẳn là có thể trả hết, cha cùng mẹ con nghĩ, chờ con tốt nghiệp cấp ba, sẽ đưa con đi làm phẫu thuật."
Vốn dĩ khi còn nhỏ Tô Hòa phải đi làm phẫu thuật, định mau gom góp đầy đủ chi phí giải phẫu, nhưng cha Tô bị người ta lừa gạt mua một số lượng lớn hàng giả, người nọ nói một tuần là có thể hồi vốn, kết quả vốn không thể hồi, còn thiếu nợ mấy chục vạn, tiền làm phẫu thuật tất nhiên bị cầm đi trả nợ.
Vì thế những năm này, cha Tô làm công cho người khác, gần như ngày nào cũng phải tăng ca, chính là muốn sớm ngày trả hết nợ nần càng sớm càng tốt và tiết kiệm tiền để cho con trai có một thân thể của người bình thường.
"Không có việc, cha mẹ không cần vất vả như thế, chờ con tốt nghiệp con cũng có thể kiếm tiền, dù sao chuyện phẫu thuật không cần sốt ruột." Tô Hòa ít nhiều cũng biết tình trạng trong nhà, ba mẹ cậu một xu tiền cũng luyến tiếc tiêu ở trên người mình, mùa đông quần áo quý, cũ hỏng rồi luyến tiếc bỏ, lấy chỉ may vá sau lại tiếp tục mặc.
Nhưng bọn họ sẽ cho cậu tiền tiêu vặt, để cậu mua chút đồ vật mình thích.
Ba cậu thường xuyên tăng ca đến khuya mới có thể về đến nhà, mẹ cậu vừa đi làm vừa chăm sóc cậu, hai người đều rất mệt, nhưng quanh năm suốt tháng cũng không tích cóp được bao nhiêu tiền.
Điều duy nhất Tô Hòa có thể báo đáp bọn họ chính là không gây thêm phiền phức cho bọn họ, học tập chăm chỉ, tương lai tìm một công việc tốt.
Mẹ Tô cảm thấy hơi khó chịu khi nghe cậu nói như thế.
Tô Hòa dị dạng không phải trời sinh, là do cô trong thời kỳ mang thai nghe bà Tô Hòa nói, uống loại thuốc được cho là trăm phần trăm có thể sinh con trai, lại gây thành đại họa.
Cho dù bọn họ cùng bà Tô Hòa đã sớm không có liên lạc, nhưng nếu lúc trước cô kiên trì không uống thuốc đó, Tô Hòa nhất định sẽ là một đứa bé bình thường, vô luận nam nữ, đều là con ngoan của cô.
Cha Tô cũng hổ thẹn với cậu, gần đây tương đối bận, ông đã lâu không có quan tâm cậu, hỏi: "Gần đây ở trường học thế nào? Có khó khăn gì trong học tập không?"
Tô Hòa có chút thất thần: "Đều khá tốt."
Cậu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, Chiêm Cẩm Dương vì sao lại thích cậu?Chỉ là sau khi nhìn thấy thân thể của cậu lần đó mới bắt đầu không hiểu sao đối xử tốt với mình, chẳng lẽ là vì thân thể của mình sao?
*Cậu suy nghĩ vấn đề này cả đêm, ngay cả đến lớp đi học vào thứ hai một lòng nghĩ đến hai điều, rốt cuộc là Chiêm Cẩm Dương nghĩ như thế nào về thân thể cậu?
“ chỗ này t cảm giác cứ thiếu ai biết chỉ giúp mình nhé nguyên câu là như này " 这个问题他想了一晚上,连带着星期一上课都在一心二用,詹锦阳到底是怎么看他这副身体的呢?" ”
"Em sao vậy? Suy nghĩ gì sao?" Giữa trưa hai người như thường lệ đi phòng thiết bị ngủ trưa, Chiêm Cẩm Dương cảm giác được Tô Hòa lăn qua lộn lại mà khó đi vào giấc ngủ.
"Không có gì."
Tô Hòa đưa lưng về phía hắn, Chiêm Cẩm Dương dùng sức kéo cậu xoay người lại: " Có chuyện gì, em có thể nói cho anh biết, anh sẽ giúp em."
Tô Hòa nhìn vào đôi mắt sâu thẳm khó dò của hắn, cậu có chút căng thẳng, mở miệng hỏi: "Chiêm Cẩm Dương, tại sao anh lại thích em? Là bởi vì thân thể dị dạng của em sao?"
Chiêm Cẩm Dương bị hỏi đến nghẹn họng, tại sao lại thích? Là bởi vì thấy em ấy dễ bắt nạt, cho nên muốn khi dễ sao? Chính là hắn trước nay đều luyến tiếc khi dễ cậu.
Thích thân thể sao? Tất nhiên là thích, bất kể thân thể cậu là cái dạng gì hắn đều thích, thích mặt, thích tay, thích tất cả mọi thứ về em.
Tô Hòa thấy hắn nói không được, cho rằng mình đoán đúng rồi, trong lòng như có một ngọn núi đè nặng, sắp làm nhịp tim cậu ngừng đập.
Chiêm Cẩm Dương thấy mắt cậu đỏ hoe, vội vàng ôm lấy cậu, hôn lên mắt: "Đừng, anh sợ nhất là thấy em khóc.
Em lớn lên đáng yêu như thế, ai nhìn không thích? Nhưng anh thích, không chỉ là thân thể của em, lần đầu tiên gặp mặt anh cũng không biết phía dưới em như thế nào, nhưng anh vẫn cứng đến mức muốn làm em ngay tại chỗ, sự quyến rũ của em rất lớn.
Sau khi chậm rãi cùng em tiếp xúc, phát hiện tính cách cũng dễ thương giống như vẻ ngoài, nhưng em lại quá dễ bị bắt nạt.
Em bị bắt nạt như vậy, sao anh lại có thể không ở bên cạnh bảo vệ em chứ?"
Tô Hòa trong lòng dễ chịu một chút, nhưng lại cảm thấy không đúng chỗ nào: "Cho nên anh là thương hại em?".