Sau khi tỏ lòng thành kính, Chiêm Cẩm Dương không có thời gian rảnh rỗi, hắn đến máy tính để đọc lại kết quả, sau đó dùng điện thoại chụp ảnh kết quả thành hình vuông và gửi cho bạn bè.
Văn bản không có biểu tượng cảm xúc, nó có vẻ rất lạnh lùng và thật ngầu, nó khiến Tô Hòa bật cười.
Cậu chưa từng thấy Chiêm Cẩm Dương như vậy, giống một con cún bự mất khống chế.
“Em cười anh?” Chiêm Cẩm Dương rất nhanh phát hiện Tô Hòa đang vụng trộm cười.
Tô Hoà không nhịn được cười, khóe mắt cong cong: "Không có, em mừng cho anh mà."
Chiêm Cẩm Dương quỳ xuống bên cạnh, nhéo mặt cậu: "Chậc chậc, em không thành thật sẽ bị trừng phạt."
Cúi xuống hôn môi cậu, Tô Hòa lại hoảng sợ nhìn chằm chằm vào cửa: "Không được, đề phòng mẹ anh lại vào."
Chiêm Cẩm Dương hiện tại đọc hiểu vô cùng đúng chỗ: “Ồ, không phải không cần, là sợ bị mẹ anh phát hiện, hừmm……”
Tô Hòa lại bị ôm thẳng đứng lên: “Anh làm gì vậy?”
Chiêm Cẩm Dương đè cậu ở trên cửa, lưng Tô Hòa dính sát vào cửa gỗ phía sau, Chiêm Cẩm Dương nhanh chóng mà hôn một cái vào khóe miệng cậu: “Như vậy chỉ cần có người mở cửa chúng ta sẽ biết.”
“Anh thật không biết mắc cỡ.” Tô Hòa càng nói càng nhẹ, bởi vì cậu cũng rất muốn hôn Chiêm Cẩm Dương, bọn họ đã lâu rồi không có thân mật.
Cậu hơi ngẩng đầu, liếm liếm môi: “Em cũng hổng biết mắc cỡ.”
Chiêm Cẩm Dương ngẩn ra, mỉm cười nhẹ mà hôn lên môi cậu.
Ba Chiêm đối với thành tích tiến bộ vượt bậc của Chiêm Cẩm Dương đâu chỉ là vừa lòng, bữa tiệc cảm ơn giáo diễn ra rất náo nhiệt, không chỉ có mời toàn giáo viên, còn có bạn trong lớp của Chiêm Cẩm Dương.
Tô Hòa với tư cách là con nuôi ba Chiêm, tự nhiên thuận tiện làm tiệc chung với nhau.
Tin đồn lan truyền trong các bạn cùng lớp trong nhiều học kỳ cuối cùng đã được xua tan trong bữa tiệc tri ân giáo viên.
Thì ra Chiêm Cẩm Dương và Tô Hòa là anh em, khó trách hai người bọn họ quan hệ tốt lên, bọn họ nhiều chuyện lâu như vậy, có đoán Tô Hòa bị Chiêm Cẩm Dương bắt thu làm đàn em, còn đoán Tô Hòa đạp trúng vận cứt chó gì trèo lên được anh đại Chiêm.
Kết quả là tên của Chiêm Cẩm Dương và Tô Hòa được hiển thị trực tiếp trên màn hình LED trong bữa tiệc tri ân giáo viên, ba mẹ Dương và mẹ Tô đang ngồi cùng bàn trò chuyện vui vẻ.
Chiêm Cẩm Dương mang theo Tô Hòa đãi khách mà kính nước trái cây, không khí hòa thuận và trật tự.
Mọi người thật sự chỉ dùng bữa, thầy cô không vội nâng ly chúc mừng ba Dương, ba Dương cũng không mời họ hàng đến nhận phong bao đỏ.
Sau khi kết thúc người lớn giải tán trước, Chiêm Cẩm Dương tự xuất tiền túi mời các bạn học đi ca hát. Các bạn học nữ đi ít, nhưng các bạn học nam không chú trọng nhiều như vậy, dù sao cũng là Chiêm Cẩm Dương mời rượu, sau kỳ thi đại học gia đình cũng sẽ không trách bọn họ một đêm làm càn ăn chơi.
Vừa đến KTV, Triển Tấn Dương thay đổi diện mạo, lớn tiếng yêu cầu người phục vụ bưng các thùng bia và thùng lớn đồ uống vào.
“Mọi người ăn tùy ý, trái cây tùy tiện gọi, đều tính cho tui.” Chiêm Cẩm Dương hào phóng thật sự.
Tô Hòa đứng ở bên cạnh, kinh ngạc nhìn hắn: "Chiến Cẩm Dương, anh muốn uống rượu sao?"
“Em uống hông?” Chiêm Cẩm Dương hỏi lại cậu.
Tô Hòa lắc đầu giống trống bỏi.
"Vậy em muốn uống gì thì uống. Hôm nay anh vui nên cho anh uống một tí nhé?" Chiêm Cẩm Dương đè cậu xuống ghế sofa, biết cậu không thích nhiều người gây ồn ào như vậy nên hắn đặc biệt nhấn mạnh. đã tìm cho cậu một chỗ ngồi duy nhất trong góc.
“Được rồi, vậy uống ít thôi.” Tô Hà biết mình cuối cùng cũng được giải thoát, trong lòng vui vẻ. Hơn nữa cậu không có quyền quan tâm nhiều đến thế.
Chiêm Cẩm Dương nhanh chóng hòa vào đám người, là người đầu tiên bắt được Chu Sâm, cầm chai rượu đưa cho nó: "Mày chép bài tập Tô Hòa nhiều như vậy, nên mày đến lúc phải trả lại."
Chu Sâm không chút do dự tiếp nhận, vỗ ngực: “Tới liền tới! Ai sợ ai!”
Không khí trong phòng riêng trở nên sôi động, nữ sinh ca hát, nam sinh chơi xúc xắc, đánh đĩa, Tô Hòa là người duy nhất ngồi trên sô pha ăn trái cây, ánh mắt chăm chú theo dõi Chiêm Cẩm Dương.
Họ chơi trò đại mạo hiểm, có người sủa như chó, có người bị cưỡi lên để chống đẩy, số người đông đến mức phải rất lâu mới hoàn thành một hiệp. Chiêm Cẩm Dương dù có nhận được gì cũng không làm gì, bị phạt nửa chai rượu.
Tô Hoà tuy không chơi nhưng nhìn có vẻ rất vui vẻ.
Hơn nữa Chiêm Cẩm Dương một khi có cơ hội liền phải trộm hướng cậu phóng điện, làm cậu thích quá trời.
Cũng có cô gái mời Triển Tấn Dương hát nhưng anh đều từ chối, Tô Hòa càng cảm thấy tự hào hơn về tình yêu thầm kín của mình.
Mọi người đều thích Chiêm Cẩm Dương, nhưng anh ấy chỉ thích cậu thôi, nên không khỏi cảm thấy kiêu ngạo.
Nửa đêm, mẹ Tô gọi điện hỏi, trong phòng ồn ào quá nên Tô Hòa ra ngoài nghe điện thoại. Cậu thấy Chiêm Cẩm Dương đã say rồi, nhất định không thể về nhà nên nói với mẹ, buổi tối cậu sẽ không về, nếu uống quá nhiều chắc chắn Chiêm Cẩm Dương sẽ bị ba mắng. Cậu ở lại để cùng Chiêm Cẩm Dương về khách sạn.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, bây giờ mọi người đều đã trưởng thành, mẹ Tô biết Tô Hoà là người nhạy cảm, yêu cầu cậu chăm sóc Chiến Cẩm Dương thật tốt mà không nói thêm gì nữa.
Tô Hòa thấy đã gần 12h, nếu uống nhiều hơn, không biết Chiêm Cẩm Dương sẽ say như thế nào, nên muốn quay lại phòng khuyên hắn.
Nhưng vừa bước vào trong phòng liền bị người ôm, môi cọ vào cổ cậu: "Tô Hoà, tốt nghiệp vui vẻ! Anh yêu em!"
May mắn thay, KTV ồn ào đến mức át đi lời tỏ tình không mấy yên tĩnh của Chiêm Cẩm Dương.
Tô Hòa không nghĩ tới hắn đã say quá mức, đẩy mạnh thế nào bất động hắn, sợ hắn sẽ say, ở trước mặt mọi người đối với cậu quá mức thân thiết, vội dẫn hắn đến sô pha bên cạnh, hắn phác gục ở trên sô pha, mình gian nan mà thoát khỏi ôm ấp của hắn.
Tô Hòa đi tìm Chu Sâm, hét đến muốn vỡ phổi: "Chu Sâm—Chiêm Cẩm Dương say rồi—tui đưa anh ấy đi trước—”
Chu Sâm còn đang cầm chai rượu, nghe Tô Hòa nói, lập tức nắm lấy cổ tay cậu: "Không được! Nó say rượu, ông đứng ra thay nó! Nó sao có thể chạy trốn? Như vậy là nghiệp lắm biết hông!"
Tô Hòa dùng sức bẻ ngón tay nó ra: “Chu Sâm ông cũng uống nhiều, đừng uống nữa.”
Chu Sâm lại đưa bình rượu vừa mới uống mấy ngụm đưa cho Tô Hòa: “Uống đi!”
“Tui thật sự sẽ không biết uống……”
"Các ngươi đang làm cái gì!" Chiêm Cẩm Dương nằm ở trên sô pha nhìn Chu Sâm cùng Tô Hoà, xem một hồi, đột nhiên tỉnh lại, mẹ kiếp, sao lại bắt nạt người của ông đây?
Nhìn thấy Chiêm Cẩm Dương đi tới, Chu Sâm buông Tô Hoà ra, mỉm cười đặt tay lên vai Triển Cận Dương: "Anh em, uống!"
Tô Hòa nghiêm mặt, lần đầu tiên cao giọng quát Chiêm Cẩm Dương: “Chiêm Cẩm Dương! Không được uống nữa!”
Chiêm Cẩm Dương duỗi được một nửa rụt tay trở về, tránh khỏi tay Chu Sâm đáp trên người hắn, cả người dựa vào trên lưng Tô Hòa: “Không uống, tui phải về nhà bồi vợ.”
Hắn nói ba chữ cuối cùng được rất mơ hồ, ngoại trừ hắn, không ai nghe hiểu hắn nói cái gì.
Chu Sâm không bỏ cuộc, nhưng Tô Hòa và Chiêm Cẩm Dương chạy rất nhanh, mà nó chân mềm như bông, toàn thân lơ lửng khắp nơi, cuối cùng không thể thoát ra khỏi cửa phòng và ngã vào bức tường.
Trọng lượng Chiêm Cẩm Dương đối với Tô Hòa mà nói có hơi nặng quá sức. Ra khỏi phòng, bên ngoài đều không quen biết ai, cậu cũng không quan tâm Chiêm Cẩm Dương hành động như lưu manh, dù sao chỉ là gặm cổ, người khác vừa thấy liền biết đây là con ma men. Con ma men làm cái gì đều không kỳ quái.
Tô Hòa thuê một căn phòng khách sạn cạnh KTV và phải vượt qua rất nhiều trở ngại trước khi đưa Chiêm Cẩm Dương vào phòng thành công.
Khoảnh khắc Chiêm Cẩm Dương nhìn thấy cái giường, giống như hồi tưởng lại, ánh mắt sáng ngời, vòng tay ôm lấy eo Tô Hòa, đè cậu xuống giường.
“Tô Hoà, hôm nay ở đây có nhiều người như vậy, bao gồm cả ba mẹ, giáo viên, bạn học, em cảm thấy giống như đám cưới không?"
Tô Hòa đỏ mặt: "Anh nói nhảm cái gì? Mau đứng dậy"
"Em có thể coi như chúng ta kết hôn được không? Tôi, Chiêm Cẩm Dương và em Tô Hoà, sẽ mãi mãi không bao giờ xa nhau. Với tình hình trong nước hiện tại, anh không thể đảm bảo có thể tổ chức một đám cưới thật sự cho em ở trong nước. Nhưng anh thực sự thích em. Em, anh rất muốn ở bên em. Vì thế hôm nay anh rất hạnh phúc, được cùng nâng cốc chúc mừng với em trước mặt rất nhiều người. Khi chúng ta nâng ly chúc mừng hết bàn này đến bàn khác, anh nhớ rằng khi anh họ kết hôn, vợ chồng anh ấy cũng làm như vậy, bàn bàn nối tay nhau nhớ quá khứ ”.
Tô Hòa không ngờ rằng đây chính là lý do khiến tối nay hắn vui vẻ như vậy, cậu còn tưởng rằng Chiêm Cẩm Dương sau kỳ thi tuyển sinh đại học chỉ là buông thả mà thôi.
“Chúng ta có phải nên đi mua một cặp nhẫn?”
Chiêm Cẩm Dương si ngốc mà nở nụ cười: “Mua! Ngày mai đi mua! Kia… Hiện tại em có phải là nên gọi một tiếng chồng nghe thử một chút?”
Tô Hòa da mặt mỏng, kêu không ra tiếng, quay mặt đi lẩm bẩm nói: “Em mới không gọi.”
Chiêm Cẩm Dương luồn tay vào dưới gấu quần, nhéo vào ngực phải của cậu, uy hiếp nói: “Kêu không? Nhanh lên, ngoan.”
Trước ngực có chút đau nhức, đồng thời có một loại cảm giác kỳ lạ, khiến Tô Hòa khóe miệng rên lên hai tiếng, cậu cắn chặt môi để ngăn mình phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Chiêm Cẩm Dương ghé sát vào tai cậu, cắn dái tai, cắn vào cổ cậu: “Em không gọi anh, anh sẽ bắt nạt em đấy!”
Tô Hòa lập tức hiểu được ý của anh khi nói "bắt nạt", kể từ khi Chiêm Cẩm Dương cho cậu một đòn, cảm giác đó khiến cậu cảm thấy hụt hẫng. Sau đó, những nỗ lực của Chiêm Cẩm Dương để làm điều này hay điều kia đều bị cậu từ chối với lý do học tập..
Nhưng hiện tại, thi đại học kết thúc, cậu không có lý do nào nữa.
Huống chi, nếu đêm nay thực sự được coi là đám cưới thì đó sẽ là đêm tân hôn của họ.
Đã đến lúc cậu phải buông bỏ cảnh giác và chấp nhận Chiêm Cẩm Dương.
Tô Hòa siết chặt tấm trải giường, nới lỏng rồi lại ôm chặt. Cuối cùng, cậu lấy hết can đảm đặt tay lên eo Chiêm Cẩm Dương.
"Anh, xin nhẹ nhàng một chút! Emm, em có chút sợ!" Tô Hòa lắp bắp nói.
Nhưng Chiêm Cẩm Dương lại nằm trên người cậu, bất động.
“Chiêm Cẩm Dương?”
Hơi thở đều đều bên tai nói cho Tô Hoà biết, Chiến Cẩm Dương đang... ngủ...
Kỳ nghỉ hè của năm cuối trung học hẳn là kỳ nghỉ phóng khoáng và không gò bó nhất.
Nhưng Chiêm Cẩm Dương còn chưa kịp lên kế hoạch phân bổ kỳ nghỉ hè này như thế nào thì Tô Hòa đã thông báo với hắn rằng cậu sẽ đi làm vào mùa hè.
Đúng vậy, Tô Hà muốn tiết kiệm tiền phẫu thuật, thân là bạn trai của Tô Hà, sao có thể chỉ ngồi nhìn.