“Vậy tính là tặng bù.”
Tô Hòa chạm cũng không dám chạm vào, đẩy tay Chiêm Cẩm Dương: “Thật sự không cần, cái này quá đắt.”
Chiêm Cẩm Dương suy nghĩ một chút, lấy giá trị Tô Hòa mà nhìn, đúng là có hơi đắt, vì vậy đặt ba lô về chỗ cũ: “Chúng ta đi xem cái gì rẻ hơn.”
Bọn họ đi một cửa hàng túi xách tương đối nổi tiếng, Chiêm Cẩm Dương nhìn trúng một cái ba lô màu trắng và đen loại lớn, có thể được những sách vỡ của Tô Hòa: “Cái này thế nào? Cậu thích màu nào?”
Tô Hòa vẫn là không muốn: “Tớ không thể nhận không quà của cậu.”
“Sinh nhật tôi là ngày 3 tháng 12, đến lúc đó cậu lại tặng quà cho tôi, không cần cậu mua đồ mắc tiền, có lòng là được.” Chiêm Cẩm Dương xách theo hai cái đi tính tiền.
Tô Hòa bị thuyết phục, cậu không thể bỏ ra cả trăm đô để mua một cái ba lô đi học, nhưng Chiêm Cẩm Dương đối xử rất tốt với cậu, nếu là tặng quà sinh nhật cho hắn, cậu nguyện ý bỏ ra hơn trăm đô để mua.
Chiêm Cẩm Dương lại quầy nhờ nhân viên cắt tem nhãn mác, hắn tay giơ cầm cái ba lô trước mặt Tô Hòa: “Tem nhãn đã bị cắt, không thể trả lại, cậu muốn cái nào?”
Tô Hòa lựa chọn màu đen, có khả năng chống bụi bẩn.
Chiêm Cẩm Dương vui vẻ đưa cái màu đen cho cậu, mình thì đeo trên lưng cái màu trắng, ha ha, ba lô đôi đấy.
“Phim sắp bắt đầu rồi, muốn ăn bắp với uống nước không?”
Tô Hòa biết hắn lại muốn dành trả tiền, nhưng cậu không muốn hắn lại chi thêm tiền: “Không cần đâu, cơm trưa còn chưa tiêu hóa nữa.”
“Đi thôi, chúng ta đi lấy vé trước.” Chiêm Cẩm Dương nhìn Tô Hòa đeo ba lô trên lưng, trong lòng thật sự cao hứng.
Bộ phim《 hoa nở vĩnh viễn không tàn 》kể về câu chuyện của một nhóm học sinh trung học, vượt qua mọi khó khăn thành lập một ban nhạc theo sở thích của mình và biểu diễn tại lễ kỷ niệm trường.
Trong đó có nước mắt và nụ cười, có học sinh trung học bận rộn, có tình cảm gia đình không được thấu hiểu và tha thứ.
Khác với những bộ phim ngôn tình cùng loại, lấy danh nghĩa là phim thanh xuân nhưng chỉ vướng vào những mối tình nhau khác, tình cảm giữa nam nữ chính chỉ được thể hiện mơ hồ qua một số chi tiết nhỏ, cho đến cuối phim cũng không có lời tỏ tình nào, không có nắm tay nhau, chỉ có hai người nhìn nhau cười ăn ý.
Chiêm Cẩm Dương và Tô Hòa xem rất nghiêm túc, Chu Diệu rất xứng đoạt đạo diễn xuất sắc nhất, từng hình ảnh trên màn ảnh rộng, từng biểu cảm nhân vật, do ông chỉ đạo đều rất đúng chỗ, hết phim đi ra khỏi rạp khán giả vẫn còn chưa cảm thấy đủ.
Chiêm Cẩm Dương hỏi Tô Hòa: “Cậu cảm thấy nam nữ chính cuối cùng sẽ ở bên nhau không?”
Tô Hòa còn đắm chìm trong buổi biểu diễn kỷ niệm của họ ở phần cuối, ost trong phim rất hay, màn trình diễn của ban nhạc càng bùng nổ hơn, mọi người đều đang nỗ lực vì ước mơ của mình, dáng vẻ ấy thật xinh đẹp và quyến rũ: “Nhất định sẽ, trong Trứng Phục Sinh* tất cả bọn họ đều vào cùng một trường đại học.”
*** trứng Phục Sinh là biểu tượng của sự sống và sự bình an, của niềm tin và hi vọng ***
Chiêm Cẩm Dương gật đầu, suy tư hỏi thăm: “Tô Hòa, cậu muốn thi vào trường đại học nào?”
“Tớ hả? Tớ sẽ thì vào trường đại học sư phạm gần nhà, mẹ sẽ không yên tâm nếu tớ đi xa, hơn nữa tớ cũng không muốn đi quá xa.” vả lại vấn đề thân thể của cậu, cũng không cho phép cậu ở ký túc xá cùng những bạn học khác.
Đại học Sư phạm là một tổ chức giáo dục đại học tốt nhất cả nước, không tính là lãng phí thành tích của cậu.
“Vậy à, cậu nhất định có thể thi đậu.” Nhưng hắn nghi mình, sợ là không quá tốt.
“Ừm.” Tô Hòa hiện tại đã có thể cười với Chiêm Cẩm Dương một vách tự nhiên.
Chiêm Cẩm Dương không thể khống chế được đưa tay xoa nhẹ đầu cậu hai cái, ừmm mềm mại rất dễ chịu: “Đi thôi, đưa cậu về nhà.”
Lượt về, Chiêm Cẩm Dương chạy chậm hơn rất nhiều, nhiệt độ mặt trời mùa thu buổi chiều 4h đã se lạnh, gió thổi vi vu, rất là dễ chịu, ánh dương chiều tà ở sau lưng bọn họ, chiếu đến bóng dáng bọn họ kéo thật dài.
Chiêm Cẩm Dương đưa Tô Hòa an toàn về tới dưới lầu, Tô Hòa đưa nón bảo hiểm cho hắn: “Bye, thứ hai gặp.”
“ừm, bye.” Chiêm Cẩm Dương nhìn mái tóc bị nón bảo hiểm làm rối tung, rất muốn vuốt lại cho cậu.
Đây là lần đầu tiên trong đời Tô Hòa cảm nhận được cảm giác tiếc nuối khi tách ra, cậu bước từng bước nhỏ vào hành lang, chợt nhớ ra còn chưa nói cảm ơn Chiêm Cẩm Dương, vội vàng xoay người lại, Chiêm Cẩm Dương cũng vào lúc này kêu cậu: “Từ từ.”
Chiêm Cẩm Dương tháo nón bảo hiểm xuống, cười nói: “Cậu nói trước.”
Tô Hòa đi về phía hắn: “Cảm ơn cậu mua ba lô cho tớ, còn có, cảm ơn cậu hôm nay hẹn tớ xem phim.” Đã rất lâu cậu không đi xem phim, cũng rất lâu không vui vẻ như hôm nay.
Chiêm Cẩm Dương hắng giọng, có chút mất tự nhiên nói: “Cậu muốn cảm ơn tôi thật à?”
Đương nhiên là thật lòng, nhưng Tô Hòa chưa kịp nói ra, Chiêm Cẩm Dương xuống xe kéo cậu đến chân cầu thang, bình thường nơi này sẽ đầy xe đạp điện, nhưng hôm nay trời còn sớm, chủ của mấy chiếc xe đạp điện còn chưa về.
Chiêm Cẩm Dương đẩy cậu, ép cậu ở trên tường.
Tô Hòa muốn đẩy hắn ra, nhưng sờ đến cơ bụng rắn chắc của Chiêm Cẩm Dương, như là bị bỏng ngượng ngùng mà rút tay về, trên mặt cậu nóng lên, cúi đầu nhìn mũi chân.
Chiêm Cẩm Dương thấp giọng nói: “Nếu cậu muốn cảm ơn, vậy hôn tôi một cái.”
Tô Hòa khiếp sợ mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy Chiêm Cẩm Dương nhướng mày, dán sát vào mặt mình, cậu lập tức lại cúi đầu, tim đập còn nhanh hơn chạy xong 800m.
“Ha ha ha ha.” Tô Hòa cảm giác tóc trên đỉnh đầu bị Chiêm Cẩm Dương cười đến nhảy dựng “Nói giỡn thôi, nếu muốn cảm ơn tôi, vậy giúp tôi học bài đi.”
Tô Hòa càng thêm chấn kinh ngạc, không thể tin được nói: “Học bài?”
“Đúng vậy.” Chiêm Cẩm Dương buông cậu ra, lùi về sau vài bước đến chân tường bên kia “Tôi cũng muốn thi đại học Sư phạm.”
Tim Tô Hòa dường như đập lỡ một nhịp, trong lòng cậu như có cái gì đó vỡ ra, cậu nhìn Chiêm Cẩm Dương dựa vào trên tường một cách đẹp trai, ánh mặt trời vừa lúc xuyên qua cửa sổ chiếu lên nửa bên mặt hắn, cậu nhìn nhìn, hô hấp muốn ngừng lại.
“Có thể chứ? Thầy Tô.”
Tô Hòa không mình về nhà như thế nào, cậu ngã trên giường, cả người đều mềm như bông, không có chút sức lực.
Nhắm mắt lại, trước mắt đều là khuôn mặt khi cười của Chiêm Cẩm Dương, gọi cậu là thầy Tô mang theo giọng nói trêu chọc và dịu dàng.
Tại sao Chiêm Cẩm Dương lại muốn học cùng trường đại học với cậu? Cậu luôn cảm thấy cách bọn họ ở chung có chút kỳ lạ, nhưng cậu không biết chỗ nào không ổn.
Cậu cảm thấy mình cũng lạ lạ, cơ thể như là rơi vào trong hồ, nước hồ ấm áp, cậu tự nguyện trầm xuống, không muốn lên bờ.
Khi mẹ Tô đi làm về, thấy Tô Hòa nằm ở trên giường, bà cười nói: “Hôm nay đi chơi gì vậy? Mệt lắm hả?”
Tô Hòa vẫn nhắm nghiền đôi mắt, cơ thể ấm áp, trong lòng cũng ấm áp, loại cảm giác này cực kỳ dễ chịu: “Con không mệt, đi xem phim.”
“Ủa? Con mới mua cặp hả?” Mẹ Tô thấy cái cặp mới nằm ở trên giường cậu
Tô Hòa giật mình, lo lắng mà ngồi dậy: “Không, là của một bạn học đưa con, cậu ấy muốn con dạy kèm học tập.”
Mẹ Tô thấy nhãn hiệu của cái cặp: “Dạy kèm thì dạy kèm, tại sao còn mua cặp đắt tiền như vậy, con cũng thật là, người ta đưa con cũng lấy à.”
Tô Hòa không quen nói dối: “Cậu ấy có chút ngượng khi kêu con dạy kèm miễn phí, nên ép con nhận.”
“Thôi, con cũng nhận rồi, con phải nghiêm túc giúp bạn ấy đó, thầy giáo nhỏ.” Ở phương diện học tập, mẹ Tô luôn yên tâm, nếu Tô Hòa đồng ý giúp người khác học bù, cậu nhất định sẽ tự mình sắp xếp học thời gian học tập.
“Dạ.” vừa rồi kích động, cảm giác ấm áp mà tốt đẹp đã biến mất, cậu nằm xuống một lần nữa, nhưng cũng không thể nào tìm về cảm giác vừa rồi.
Miễn cưỡng rời giường, ngồi vào bàn làm bài tập.
Nếu đêm nay hoàn thành bài tập về nhà, như vậy ngày mai cậu có thể an tâm xem lại nội dung bài kiểm tra vào ngày mai.
11 giờ vẫn còn một bài tiếng Anh, cập ngáp một cái có chút buồn ngủ, điện thoại reo lên, bấm vào là tin nhắn Wechat của Chiêm Cẩm Dương: “Cậu ngủ chưa?”
Tô Hòa tỉnh luôn cả ngủ, cậu nở nụ cười rồi trả lời: “Chưa, đang làm bài tập.”
Chiêm Cẩm Dương call video, điện thoại Tô Hòa không tắt âm, cửa phòng cũng không đóng, cậu sợ tới mức bấm từ chối.
“Không tiện sao?” Chiêm Cẩm Dương lại gửi tin nhắn tới.
Tô Hòa rối rắm một lát, lặng lẽ đi đóng cửa phòng lại, bối rối thêm chút mới gọi cho Chiêm Cẩm Dương.
Chiêm Cẩm Dương lập tức bắt máy, cũng không che giấu ý cười: “Tôi còn tưởng rằng cậu không tiện!”
Tô Hòa nhỏ giọng nói: “Ba mẹ đang ngủ, tớ sợ đánh thức bọn họ.”
“Ồ, tôi đây cũng nhỏ giọng lại.” Chiêm Cẩm Dương dùng ngón tay đặt lên miệng làm động tác “ suỵt”.
Tô Hòa thấy hắn nằm trên giường nằm, hỏi: “trễ vậy tìm tớ có việc sao?”
Chiêm Cẩm Dương theo bản năng nói:“Tôi nhớ em*.” Nói xong mới cảm thấy quá mức rõ ràng, che miệng cười che, nhưng cũng không muốn giải thích.
*** từ đây bắt đầu chuyển xưng hô nhé, cho nó tình củm =))))) ****
Mặt Tô Hòa lập tức đỏ bừng, không biết Chiêm Cẩm Dương đang chọc mình hay là có ý gì, cầm điện thoại cũng không biết nên trả lời thế nào.
Thế giới yên tĩnh, Chiêm Cẩm Dương cụp mắt nhìn người trong điện thoại, ngoan thật sự, không nhịn được hỏi: “Vậy em có nhớ tôi không?”
Tô Hòa chỉ muốn tắt video, cậu cầm lấy bút nhìn bài thi: “Tớ muốn làm bài tập.”
Chiêm Cẩm Dương cười, hắn không tức giận cũng không thất vọng, Tô Hòa nhát gan, hắn có rất nhiều thời gian cứ từ từ tới: “Vậy em làm bài tập đi, ngủ sớm một chút.”
“Ừm, ngủ ngon.” Tô Hòa cuối cùng ngẩng đầu nhìn màn hình, vẫy tay tạm biệt.
“Ngủ ngon.” Chiêm Cẩm Dương lưu luyến mà kết thúc cuộc trò chuyện, nhìn điện thoại cười ngây ngô, chợt nhớ tới vừa rồi tại sao lại quên chụp màn hình!
Hắn bực bội mà ném điện thoại tới đầu giường, Tô Hòa ngoan như vậy, hắn tức giận vì sao không lưu lại một tấm chậm rãi thưởng thức!
Thứ hai khi Chiêm Cẩm Dương và Tô Hòa đeo cùng một chiếc cặp xuất hiện trong phòng học, nhóm hóng chuyện điên rồi, bọn họ vẫn luôn cho rằng Tô Hòa đắc tội Chiêm Cẩm Dương, nhưng không ngờ tới hai người bọn họ lại thân nhau như vậy.
Thái Tiểu Phong tan học cố ý đi đường vòng ngang qua ban 5, muốn tận mắt nhìn thấy tám gậy tre đánh không đến hai người, như thế nào lại ngồi cùng bàn?
Không thể tin được, không chỉ có ngồi cùng bàn, cậu ta thấy anh Dương vậy mà nghiêm túc đọc sách và làm bài tập, cằm cậu ta sắp rớt ra vì sốc.
Chiêm Cẩm Dương như là có cảm giác, ngẩng đầu liếc nhìn bên ngoài phòng học một cái, thấy Thái Tiểu Phong lấm la lấm lét mà đứng ở cửa sổ nhìn xung quanh, liền nói với Tô Hòa: “Đợi lát nữa nói tiếp, bên ngoài có người tìm tôi.”.