"Ừm." Tô Hòa quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, cậu không biết Thái Tiểu Phong, nhưng thấy cách ăn mặc của cậu ta là biết nhất định là học sinh cá biệt trong trường.
Chiêm Cẩm Dương kéo Thái Tiểu Phong đến hành lang lối vào nhà vệ sinh, Tô Hòa là bé ngoan, nhất định là không muốn thấy hắn với những học sinh ban 2 và ban 11 qua lại, hắn không kiên nhẫn nói: "Tìm tao làm gì?"
Thái Tiểu Phong cười nói: "Anh Dương, em không tìm anh, em muốn đến coi hai cái cặp đen trắng trong truyền thuyết của anh, hai người sẽ không trùng hợp mà mua cùng một mẫu chứ? Hay là anh mua đưa cho Tô Hòa?"
"Mày mẹ nó, làm sao mày biết tên em ấy? Tao nói tụi bây sao nhàm chán như thế, bọn tao xài ba lô giống nhau liên quan gì tới tụi mày?" Chiêm Cẩm Dương đẩy Thái Tiểu Phong đang đứng trước mặt ra đi về phòng học.
Thái Tiểu Phong đuổi theo: "Anh Dương, đừng đi mà, chẳng lẽ Dương Tuấn nói thật hả, anh đang theo đuổi Tô Hòa?"
Chiêm Cẩm Dương che miệng cậu ta hung hăng đập trên tường: "Mẹ nó, nói lớn tiếng muốn chết à! Tao bắt Tô Hòa mua ba lô cho tao, bớt hóng chuyện của tao, cẩn thận tao kêu Dương Tuấn may miệng mày lại! Biến!"
Lời đồn nhanh chóng lan truyền trong trường học, miệng đời thật đáng sợ, hắn không muốn Tô Hòa trở thành đề tài câu chuyện của người khác.
Thái Tiểu Phong xoa cái ót ủy khuất mà chạy, nhỏ giọng oán trách nói: "Má, còn không phải Dương Tuấn kêu mình tới hỏi sao."
Tới buổi chiều, tin đồn đã thay đổi hướng gió, Tô Hòa quá đáng thương, nhìn dáng vẻ của cậu gia đình nhất định không quá giàu có, lại còn bị trùm trường ép mua ba lô, quá thảm!
Tô Hòa vẫn không biết gì.
Bài kiểm tra hôm thứ tư, thứ sáu kết quả được công bố, Chiêm Cẩm Dương tuy rằng lôi kéo Tô Hòa dạy kèm mấy ngày, nhưng khi biết được thành tích, hắn vẫn bị sốc, còn thiếu gần 300 điểm so với điểm xét tuyển đại học Sư phạm.
Chủ nhiệm lớp thở phào nhẹ nhõm, Tô Hòa vẫn là người đứng đầu của lớp, nhưng Chiêm Cẩm Dương tự nhiên tham gia kỳ thi lần này, hơn nữa tuần này hắn không đến trễ cũng không về sớm, trong giờ học không gây chuyện, ngược lại nghiêm túc nghe giảng, làm cho chủ nhiệm lớp không rõ.
Chẳng lẽ hắn đột nhiên nghĩ thông suốt? Cảm thấy vẫn nên đi học cho tốt và thi đại học là quan trọng, cho nên mới một hai phải đổi chỗ ngồi cùng Tô Hòa?
Nếu thật sự là như vậy, cô có thể yên tâm.
Tô Hòa lấy bài thi của Chiêm Cẩm Dương phân tích một chút: “Nền tảng cơ bản của cậu hơi yếu, nắm chặt thời gian học bù một chút, thành tích nhất định sẽ năng cao."
Chiêm Cẩm Dương năm lớp 7 và lớp 8 khi đó cũng học tốt 2 năm, lớp 9 bắt đầu cảm thấy học hành không thú vị, cùng Dương Tuấn hai người cá mè một lứa, thường xuyên cùng nhau chơi game, đua xe, thành tích xuống dốc không phanh.
Có lẽ là tuổi dậy thì phản nghịch, dần dần thường xuyên cùng người nhà cãi nhau, ba hắn tức giận đến nhịn không được động thủ, Chiêm Cẩm Dương làm sao tùy ý bị đánh, nhiều lần làm cho trong nhà gà bay chó sủa.
Tô Hòa thấy Chiêm Cẩm Dương không tin lắm, lén lút ở dưới bàn học, nắm ngón út tay phải Chiêm Cẩm Dương: “ còn hơn một năm nữa mới thi đại học, chỉ cần cậu chăm chỉ, nhất định có thể thi đậu đại học Sư phạm."
Đây là lần đầu tiên Tô Hòa chủ động nắm tay, dù chỉ là ngón tay út, Chiêm Cẩm Dương chỗ nào còn có tâm tư lại quan tâm thành tích, hắn thuận thế rút ngón tay ra, cùng Tô Hòa mười ngón tay đan vào nhau.
Trên bục giảng chủ nhiệm lớp miệng lưỡi trơn tru mà khen ngợi lần này thi trắc nghiệm mọi người có điều tiến bộ, nhưng Chiêm Cẩm Dương cùng Tô Hòa đã hoàn toàn nghe không vào, họ nắm tay nhau và trái tim dường như được kết nối cùng một chỗ, đập chung một nhịp.
Họ không thể cảm nhận được sự tồn tại của những người khác trong lớp, chỉ có hai người họ cảm nhận được nhịp tim của nhau.
Cái nắm tay này, làm cho Chiêm Cẩm Dương nỗ lực học tập non nửa tháng, sau đó vào một ngày thứ sáu đã tạm dừng.
"Tô Hòa, tuần này cho anh nghỉ hai ngày, đọc tiếp, anh thật sự sẽ nôn ra." Công thức toán học không làm hắn đau đầu, nhưng mấy từ tiếng Anh thật làm cho hắn hoa mắt.
Tô Hòa gật đầu đồng ý: "Được, vậy tuần sau tiếp tục."
"Ừm, hôm nay anh có việc, không thể đưa em về nhà, trên đường cẩn thận một chút, có việc thì điện thoại cho anh." Lý do hắn từ bỏ ôn tập cuối tuần là có một nguyên nhân khác, mấy ngày này hắn vì học tập, phớt lờ đám anh em, Dương Tuấn nói nếu là lại không cùng hắn ta ra ngoài đổi gió, thì đừng làm anh gì nữa.
Chiêm Cẩm Dương có hơi nhớ cuộc sống xa hoa một chút.
Tô Hòa tan học sau không có lập tức về nhà, vở của cậu cũng sắp dùng hết, liền vòng nửa trường học, đến hiệu sách nhỏ ở cửa sau.
Cửa hàng tương đối cũ, vở bán ra tuy không sang trọng bằng chỗ khác, nhưng lại rẻ, vở của Tô Hòa đều mua ở cửa hàng này.
Hơn nữa trong tiệm có bán đủ loại sách cũ, hôm nay cậu may mắn, đi dạo một vòng đã tìm được một bộ《 vấn đề ba người 》hoàn chỉnh, giá chỉ bằng một phần ba.
Giá gốc, thoạt nhìn còn rất mới.
Cậu vô cùng cao hứng trở về nhà với cuốn truyện trên tay, nhưng lại vừa ra khỏi hiệu sách sau không lâu, cậu nghe được tiếng khóc đứt quãng, xen lẫn vài tiếng mắng chửi, giống như còn có tiếng bàn tay đánh ở trên mặt giòn vang.
Cửa sau trường học dân cư thưa thớt, mỗi căn nhà còn có một cái hẻm nhỏ, nghe âm thanh này hình như ở trong một con ngõ không xa phía trước.
Có một chiếc xe máy đậu ở đầu ngõ, chỉ có đuôi xe lộ ra ngoài, nhưng Tô Hòa thấy được một bộ đồng phục vắt trên xe.
Là đồng phục trường mình, cậu đoán có thể là phải gặp ban 11 và ban 2 đang bắt nạt những học sinh khác.
Cậu từng bị Giang Chấp bắt nạt và biết cảm giác bị người khác bắt nạt đau đớn như thế nào, nhưng cậu không dám dang tay giúp người khác, cậu sợ bị thương, sợ bị đánh.
Tô Hòa trong lòng do dự rất lâu, giọng nói cầu xin của người nọ từ bốn phía chui vào lỗ tai cậu, cậu muốn đi đường vòng đi, lại như thế nào đều không nhấc được bước chân.
Hay là đi ngang qua một chút đi, làm cho bọn họ biết nơi này là có những người khác, dừng lại một ít, đừng lại đánh.
Chờ đi ngang qua đầu hẻm cậu sẽ chạy, những người đó hẳn là sẽ không quản một người qua đường như cậu.
Tô Hòa ôm chặt cuốn sách trong tay, hít sâu một hơi, bước chân không nhanh không chậm, như là một người qua đường hoàn toàn không nghe thấy chuyện bắt nạt của bọn họ.
"Nè, anh Dương! Anh nhìn kìa, đó không phải là vợ bé nhỏ của anh sao?"
Tô Hòa dừng bước, không dám tin mà quay đầu, Chiêm Cẩm Dương cũng ở trong đám người đó, ngồi trê một chiếc motor, ngón tay kẹp điếu thuốc, miệng nhả ra một làn khói, ánh mắt cậu tràn đầy vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn.
Cậu gần như quên mất rằng Chiêm Cẩm Dương cũng là một tên trùm trường khiến tất cả học sinh gần như khiếp sợ.
Tất cả mọi người đồng thời nhìn về phía Tô Hòa, kẻ bị đánh nhân cơ hội định chạy, Chiêm Cẩm Dương phản ứng nhanh, duỗi chân ra ngăn lại, một chân lại đem người nọ đạp trở về.
Dương Tuấn nổi giận, khom lưng xách cổ áo người nọ, chỉ vào mặt gả ta: "Mày con mẹ nó còn muốn chạy?"
Tô Hòa cảm giác như cái tát giáng xuống mặt mình, nóng rát, cậu bước chân chạy về phía trước, không có mục đích không có phương hướng, chỉ muốn cách cái hẻm nhỏ đó càng xa càng tốt.
Chiêm Cẩm Dương ném nửa điếu thuốc còn lại về phía Dương Tuấn, tàn thuốc bắn ngược trở xuống dưới chân, hắn một chân dẫm nát, giọng điệu không vui nói với Dương Tuấn: "Ngậm miệng lại, đừng có la hét nữa."
Hắn đuổi theo ra ngõ nhỏ, Dương Tuấn vừa mới nói câu kia không biết Tô Hòa nghe rõ không, Tô Hòa đối với cơ thể mình rất nhạy cảm, chắc chắn là không vui khi nghe được người khác gọi cậu "vợ bé nhỏ".
"Tô Hòa, chờ anh!"
Tô Hòa nghe được giọng nói Chiêm Cẩm Dương, không chỉ có không dừng lại, ngược lại chạy càng nhanh.
Nhưng cậu sao có thể chạy nhanh hơn Chiêm Cẩm Dương, người thường xuyên vận động, một lát sau đã bị hắn kéo lại cánh tay, cuốn sách trong lòng ngực cũng rơi xuống đất trong lúc giằng co.
"Chạy nhanh thế làm gì?" Chiêm Cẩm Dương ngồi xổm xuống giúp cậu nhặt sách,“ sao em ở chỗ này? Tới mua sách sao?"
Tô Hòa gật đầu, muốn lấy lại cuốn sách của mình, Chiêm Cẩm Dương lại không buông tay: " Để anh cầm giúp cho, sẵn đưa em về."
Tô Hòa có chút sốt ruột: "Không cần cậu đưa tớ, tớ tự mình có thể trở về."
Cậu nắm chặt gốc sách muốn cướp về, Chiêm Cẩm Dương lại nắm lấy tay lạnh như băng của cậu: "Sao lại lạnh như vậy? Có lạnh không?"
Tô Hòa lập tức rút tay về, vẻ mặt đau khổ cầu xin: "Xin cậu, trả sách lại cho tớ đi, tớ phải về nhà."
Chiêm Cẩm Dương cảm thấy trái tim như là bị đâm một đao.
Xin? Từ khi nào giữa bọn họ sử dụng từ “xin”? Tô Hòa đột nhiên xa cách, nhất định là nghe được lời Dương Tuấn nói, hắn cẩn thận mà đến gần cậu, ngày thường sợ chính mình sẽ lỗ mãng mà tổn thương cậu, bây giờ tất cả đều vô ít.
Hắn trong lòng nổi trận lôi đình, đổ hết lỗi trên đầu Dương Tuấn, nếu không phải cậu ta miệng tiện, thì sao Tô Hòa sẽ trốn hắn? Hắn hận không thể lập tức đánh cậu ta mấy đấm, nhưng hiện tại quan trọng nhất vẫn là dỗ dành Tô Hòa thật tốt.
Tô Hòa bị hắn kéo đến một con hẻm nhỏ khác, cậu cố sức giãy giụa, không biết Chiêm Cẩm Dương sẽ làm gì cậu.
Cậu càng chống cự, Chiêm Cẩm Dương càng tức giận, đem người kéo tới hẻm nhỏ, trực tiếp đem cậu ấn vào tường, Tô Hòa chống đẩy tay cũng bị hắn khoanh ở phía sau, hai chân bị bắt tách ra, đầu gối của Chiêm Cẩm Dương chống lên chân cậu, hoàn toàn không động đậy, lúc này mới làm cậu chân chính sợ hãi.
Nếu không phải trong tay còn có cuốn sách, Chiêm Cẩm Dương thật muốn nắm cằm ép cậu nhìn mình, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể cúi đầu nhìn lông mi Tô Hòa.
Hắn nhẹ giọng thuyết phục: "Em đừng trốn anh, anh sẽ để em đi, chúng ta nói chuyện nha."
Tô Hòa trong đầu một mảnh hỗn loạn, cậu nhớ tới mới vừa rồi hình ảnh Dương Tuấn đánh người, Chiêm Cẩm Dương cũng sẽ đánh cậu như vậy sao?
"Em giận anh sao? Chuyện của em anh thật sự không có nói với người khác, tên ngu Dương Tuấn kia chỉ thích nói lung tung, anh chưa từng nói với cậu ta rằng em là vợ anh, thật đấy!" Chiêm Cẩm Dương thấy cậu cúi đầu rơi nước mắt, lập tức hoảng sợ nói "Em đừng khóc, anh thề, anh chưa bao giờ giễu cợt em!"
Chiêm Cẩm Dương buông cậu ra, dùng tay lau nước mắt cho cậu: "Em giận thì giận đi, là anh sai, đừng khóc được không?"
Tô Hòa ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, nói: "Tại sao cậu muốn đánh người?"
"Hả?" Chiêm Cẩm Dương không hiểu ra sao, hình như hắn hiểu lầm nguyên nhân Tô Hòa tức giận "Anh, không phải anh muốn đánh người, là người nọ đến trước cướp đi người con gái mà anh của anh thích, anh ấy mới trút giận lên người nọ."
"Định đánh người ta thành như vậy sao? Người ta không phải kẻ thứ ba, chứng tỏ hai người có tình cảm với nhau, dựa vào cái gì phải cho mấy người trút giận? Người ta cái gì cũng chưa sai, lại bị các người giống như rác vứt trên mặt đất, mấy người là một đám thua cuộc chỉ biết dùng bạo lực giải quyết mọi việc." Tô Hòa càng nói càng kích động, khống chế không được mà toàn thân run rẩy, cậu nhớ tới lần đầu tiên Giang Chấp cưỡng gian cậu hoàn toàn.
Mùa hè năm đó, khi tất cả người lớn ra cửa đi làm, Giang Chấp gõ cửa nhà cậu, uy hiếp cậu, nói nếu cậu không mở cửa, gã sẽ nói với những học sinh khác rằng Tô Hòa không phải người bình thường..