Người Xưa Sao Lại Tới


Chuyến du lịch này Chu Vọng Thư đưa ra quá gấp gáp, sắp khai giảng tới nơi không đi đâu xa được, bèn chọn một hòn đảo gần đây.
Vì là cuối kỳ nghỉ, trên đảo đều là người lên đường quay về, khách du lịch mới xách hành lý phong trần mệt mỏi đi ngược dòng người như Chu Vọng Thư và Úc Thiên cực kỳ nổi bật, đến ông chủ homestay cũng phì cười: “Hai người rất biết chọn thời điểm đó.”
Úc Thiên cầm thẻ căn cước của Chu Vọng Thư đi đăng ký, nghe vậy cũng cười: “Đây là cái lợi của khai giảng muộn.”
Do dung mạo nổi bật nên ông chủ không nhịn được nhìn hai người: “Hai anh em? Anh đẹp trai nha, em trai cũng không kém.”
“Cảm ơn.”
“201.

Thấy hai người hợp mắt đổi cho hai người phòng lớn chút.” Ông chủ nháy mắt, “Ban công rộng, phòng hướng biển, bao đẹp.”
“Cảm ơn ông chủ.” Úc Thiên nhận chìa khóa phòng và thẻ căn cước ông chủ đưa, lại mỉm cười đáp lễ.

Đồng thời thuận tay xách vali của Chu Vọng Thư lên nhìn cậu: “Chúng ta đi lên thôi.”
Chu Vọng Thư vội đưa tay ra muốn cướp vali của mình từ tay anh, miệng nói “Em tự xách em tự xách”, Úc Thiên tránh đi dễ dàng.

Anh không có dáng người cao to cơ bắp nhưng vẫn cao lớn mạnh mẽ hơn Chu Vọng Thư mới 14 tuổi nhiều.

Anh khẽ cười nói với Chu Vọng Thư: “Đừng khách sáo nữa, lên trước thôi.”
Thế là Chu Vọng Thư tò tò theo sau anh như người hầu nhỏ.
Căn homestay này là kiểu nhà phỏng theo tứ hợp viện, nhà nhỏ trước cửa là lễ tân, ba mặt đều có phòng, chính giữa là một khoảng sân nhỏ bày xen kẽ cỏ cây hoa lá do chủ nhà trồng, làm nổi bật lên một cái xích đu nhỏ nằm ở phía tây nam, trước là bàn đá, băng đá, một bàn cờ để trên bàn, có vài khách trọ khác đang cau mày nhíu mi đánh cờ.
Phía trước nhà lễ tân là cầu thang cuốn bằng gỗ, Chu Vọng Thư theo Úc Thiên lên lầu hai như một bé học sinh tiểu học đi du lịchm, đợi Úc Thiên quẹt thẻ mở cửa mới chọn một cái giường gần hơn thẳng đuột ngã nhào xuống không chút hình tượng: “Ngồi thuyền mệt quá à…”
***
Chu Vọng Thư hầu như không đi chơi xa, càng không ngờ mình thế mà bị say tàu.

Từ thành phố S tới đảo này không xa nhưng cũng phải mất gần ba tiếng đi tàu.

Chu Vọng Thư lên tàu nửa tiếng là bắt đầu thấy chóng mặt buồn nôn, uống thuốc chống say tàu xe cũng vô dụng, chỉ có thể đóng cọc lên ghế không nhúc nhích như một khúc gỗ.
Tàu bập bềnh càng lâu càng buồn nôn.

Chu Vọng Thư ăn sáng ít, nôn cũng không nôn được gì, cuối cùng đều là nước chua, mặt trắng bệch dọa người.
Úc Thiên đi sau cậu, bàn tay khô ráo ấm áp vuốt lưng cậu thuận khí, hỏi cậu: “Vẫn ổn chứ?”
Chu Vọng Thư yếu ớt lắc lắc đầu.
Thế là được Úc Thiên đỡ dậy tựa vào bồn rửa tay súc miệng sơ, lại được Chu Vọng Thư nửa dìu nửa ôm bước từng bước quay về.

Úc Thiên vỗ vỗ vai mình ra hiệu Chu Vọng Thư dựa qua: “Em dựa vào anh ngủ một chút đi.

Ngủ rồi có thể sẽ thấy dễ chịu hơn tí.”
Chu Vọng Thư mặt tái nhợt đang định từ chối thì bị Úc Thiên vòng lấy bờ vai kéo vào lòng mình một cách dịu dàng mà kiên định, dịu giọng dỗ cậu: “Ngoan, ngủ một lát đi, tỉnh dậy là tới.”
Hiệu quả gây buồn ngủ của thuốc say xe phát huy ngay lúc này, Chu Vọng Thư chớp chớp mắt, rất nhanh đã không chống lại cơn buồn ngủ mà thiếp đi trong vòng tay làm người yên tâm này.
***
Chu Vọng Thư bò lên giường lấy lại sức, nghe Úc Thiên ở đằng sau đóng cửa khóa lại mở điều hòa, cậu nhích mặt lộ ra đôi mắt liền thấy Úc Thiên xách hai vali để ở bên tường, dường như chú ý tới ánh mắt của cậu, quay người ngồi xuống một giường khác, trong mắt chứa ý cười: “Sao rồi?”
“Úc Thiên.”
Giọng Chu Vọng Thư chôn trong chăn nghe không rõ lắm: “Anh đều đối xử tốt thế này với mỗi người à?”
“Hửm?”
Giọng Úc Thiên kinh ngạc: “Thế này mà xem là tốt sao? Anh cũng không làm gì mà.”
“…”
Úc Thiên cười: “Thôi được, có thể là anh khá là biết săn sóc người khác.

Mặc dù anh có chị gái nhưng chị ấy mong manh hơn anh nhiều, có lúc anh cảm thấy anh là anh trai mới đúng.”
Chu Vọng Thư nghiêng cả mặt sang nhìn anh: “Vậy em có thể gọi anh là anh không?”
Trong mắt cậu có phần mong đợi khó mà nhìn ra.
“Có thể nè.”
Úc Thiên đứng lên, kéo kéo vạt áo của Chu Vọng Thư bị lật lên do nằm ngược: “Sau lưng em là cửa gió điều hòa, cẩn thận cảm lạnh.”
“Anh.”
Chu Vọng Thư lại vùi mặt vào chăn, nâng eo lên để Úc Thiên kéo áo xuống dễ hơn che lại phần hõm eo lộ ra, giọng nói hồn nhiên hơi nhõng nhẽo: “Anh thật tốt.”
Ở nơi Chu Vọng Thư không nhìn thấy, tay Úc Thiên rút lại từ trên áo cậu như là không nhịn được thò tới trước, sau lại kiềm chế dừng giữa không trung, cuối cùng để lại bên người chủ nhân.
“Ừm.”
Chu Vọng Thư nghe Úc Thiên nói, giọng nói vẫn ôn hòa như trước: “Tối em muốn ăn gì?”
***
Cơm tối ăn cháo hải sản.
Bên bờ biển có rất nhiều quán nướng, cả bãi biển đều ngập tràn mùi thơm nồng của thịt nướng.

Nhưng mà Úc Thiên lo cho bao tử bị tàn phá do say tàu lúc chiều, đầy lý trí và cẩn thận lựa chọn ăn cháo.
May mà cháo hải sản nguyên liệu phong phú thơm ngon hơn cháo trắng nhiều.

Úc Thiên bỏ ra mấy thứ có khả năng sẽ gây kích ứng như mực, sò; bình tĩnh nói dưới ánh mắt kháng nghị của Chu Vọng Thư: “Những thứ này không tốt cho tiêu hóa, anh sợ dạ dày em chịu không nổi, về lại muốn nôn.”
Lúc này Chu Vọng Thư mới nhớ ra người trước mắt đây là sinh viên Y.
Cậu thức thời không hé răng, lấy muỗng tập trung húp cháo.

Buổi chiều bị dằn vặt một phen, trong bụng cậu đã trống rỗng, một tô cháo tươi ngon nóng hổi vào bụng, cả nói cũng không nói, chỉ vươn tay rảnh ra giơ ngón cái.
Cơm nước xong, bọn họ thong dong đi dạo men theo bờ biển.

Mặt trời lặn về tây, sắc đỏ chiều tà rọi xuống mặt biển thăm thẳm phản chiếu ra tia sáng đặc biệt.

Sóng biển cuốn theo gió mang theo ánh sáng lấp lánh thoắt ẩn thoắt hiện vỗ lên người bọn họ.
Biển đảo cuối hè thoải mái làm người ta muốn nằm lăn lộn trên bờ cát.
Chu Vọng Thư nghĩ vậy và cũng làm như vậy.

Cậu lăn mấy vòng trên bờ biển, cuối cùng mang theo cả người cát ướt dừng bên chân Úc Thiên.

Úc Thiên ngồi xổm xuống, trông hơi bó tay: “Quần áo bẩn hết rồi.”
Chu Vọng Thư ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.

Úc Thiên có một đôi mắt dài, đuôi mắt nhếch lên, con ngươi thiên nhạt.

Khi không có biểu cảm gì vừa đẹp nhưng lại xa cách, lúc có cảm xúc thì giống như hồ nước.

Lúc này ánh mắt nhìn cậu chăm chú, hơi có chút đắm đuối nhu tình tựa như hoa đào.
Chu Vọng Thư nháy mắt, chợt cảm thấy tim đập nhanh.

Cậu dời mắt, hỏi anh: “Anh sẽ giận sao?”
“Hửm?”
Trước khi Úc Thiên có phản ứng, cậu dùng hết sức mình kéo anh một phát.

Úc Thiên bị đánh úp bất ngờ không đứng vững ngã xuống bãi cát.

Chu Vọng Thư lanh lẹ lăn đi trước khi anh đụng vào mình, nhìn thấy Úc Thiên cả người chật vật té nhào bên cạnh cậu, không khỏi bật cười ha hả.
Giọng Úc Thiên không rõ cười mắng cậu: “Nhóc con xấu xa, té hủy nhan sắc thì sao?”
Chu Vọng Thư lập tức ngừng cười, trở người ngồi dậy nâng mặt anh, nhìn anh chằm chằm trong khoảng cách rất gần, giọng nói mang theo một chút căng thẳng khó nói: “Té dập mặt? Có đụng trúng mũi không?”
Bàn tay của thiếu niên từ cuối tới đầu ngón tay cũng chỉ có thể miễn cưỡng che được một bên mặt Úc Thiên, trên gương mặt tinh tế kia dính chút cát ướt, trong con ngươi màu nâu nhạt ngập tràn vẻ gian xảo.
Chu Vọng Thư lập tức giống như đụng tới củ khoai nóng bỏng tay mà buông ra nhảy dựng lên, chỉ anh la lớn: “Anh gạt em!”
Úc Thiên cũng lười nghĩ tới quần áo mình có sạch hay không, anh trở mình nằm ngửa trên cát, lười nhác nói: “Là ai hại anh té? Người ác còn cáo trạng trước…”
Chu Vọng Thư lại lắp ba lắp bắp mò tới gần anh: “Anh giận rồi ạ?”
Úc Thiên bắt chước cậu, nhanh tay kéo cậu nhưng lại không né ra như Chu Vọng Thư mà để Úc Thiên nghiêng người đụng vào vai anh, lại vịn eo cậu giữ yên trên người anh.

Anh bị Chu Vọng Thư đụng vào hừm một tiếng: “Có qua có lại, hòa nhau.”
Cho dù có đệm thịt thì Chu Vọng Thư vẫn không tránh khỏi bị đụng vào mũi.

Cậu lầm bầm “Đau”, rồi ngồi luôn xuống bên cạnh Úc Thiên: “Anh không giận thiệt à?”
Úc Thiên nghiêng đầu nhìn cậu, không bận tâm: “Anh tính toán gì với bạn bé chứ.”
“Em 14 tuổi,” Chu Vọng Thư nghiêm túc nói: “Đã được hai phần ba người đủ năng lực hành vi dân sự rồi.”
“Được được được, bé người lớn.”
Úc Thiên phì cười.

Anh học theo Chu Vọng Thư cởi giày, duỗi thẳng hai chân để sóng biển nhẹ vỗ qua chân rồi lại ra xa, dịu dàng như những cái vuốt ve của người tình.
Sắc trời dần tối, có thể thoáng nhìn thấy nửa vầng trăng từ từ nhô lên.

Ánh trăng nhạt nhòa rơi trên mặt biển vẽ ra một quầng sáng lộng lẫy sóng sánh trông như viên đá quý.
Úc Thiên nói: “Trăng lên rồi, đợi nó lên hết thì chúng ta trở về nghỉ ngơi, được không nào?”
HếtLời tác giả:
Oke, thiết lập công dịu dàng đứng vững rồi! (nắm tay)
Không ngờ thế mà xài tới câu “Tình yêu là muốn chạm vào đối phương nhưng lại không đủ cản đảm mà rút tay về”! Tôi đoán còn có thể ngọt mấy chương nữa!
Úc Thiên: Không, cũng vẫn chưa tới mức yêu….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui