Mười năm sau…
Xí nghiệp Đồng thị tầng trên cùng.
Gian phòng họp tuy rất to nhưng không khí lại ngột ngạt đến đáng sợ.
“Ai có thể giải thích cho tôi, tại sao quý này thu quảng cáo lại giảm xuống 10%?” Một giọng nam trầm lạnh lùng vang lên, như một thứ băng đao chém thẳng vào tinh thần của tất cả những người ngồi trong phòng.
Không một người nào có can đảm lên tiếng trả lời, chỉ sợ trở thành vật hi sinh.
“Lâm tử, cậu nói xem.” Lại là giọng nam lạnh nhạt ấy, chỉ ra một cán bộ cao cấp, “Trưởng phòng kinh doanh, cậu có thể nói nguyên nhân chuyện này không?”
“Lâm tử nuốt nước miếng một cái, rồi sợ hãi trả lời, “Bởi vì…bởi vì một lượng lớn khách hàng đã hủy hợp đồng ban đầu, cùng Iga kí hợp đồng.”
“Iga?” Người phát ra tiếng nói---Đồng Liệt Lâm trầm ngâm, “Công ty đó chẳng phải chỉ thuộc phạm vi nước Mĩ thôi sao? Tại sao phải bất chấp xa xôi cướp đi khách hàng của chúng ta?”
“Đúng vậy, nhưng công ty đó gần đây bắt đầu gia nhập thị trường Đức, vừa quyết định mua một công ty quảng cáo khác là Atlan, tổng giám đốc mới nhậm chức đã triệt để trục xuất tất cả cán bộ cao cấp, chuyển nhượng bằng một nhóm viên chức nhỏ, mang lại một diện mạo hoàn toàn mới cho công ty, tổng giám đốc kia cũng rất có sáng ý, xu hướng nào vừa ra cũng nhanh chóng trở thành trào lưu mới, đến nỗi không ít khách hàng lớn vốn cùng chúng ta kí hợp đồng cuối cùng lại chuyển sang bên phía ấy hợp tác.”
Câu nói vừa kết thúc, ai nấy đều cảm thấy Tổng quản lý bên Iga cùng tổng giám đốc công ty không khác nhau mấy.
Năm đó Đồng Liệt Lâm tiếp quản Đồng thị cũng trục xuất một lượng lớn nhân viên, trong đó phần nhiều thuộc trong tôn thất, ngược lại tiến cử một nhóm nhỏ nhân viên, dĩ nhiên đã mang đến một đợt sóng gió không nhỏ, nhưng lão già tổng giám đốc Đồng thị không hề nhúng tay ngăn cản.
Cho đến ngày hôm nay, Đồng Liệt Lâm dùng cường ngạnh cùng năng lực chứng minh hành động trước kia của hắn là chính xác, đưa Đồng thị gần đến ngưỡng cửa phá sản lần nữa huy hoàng đứng trên bảng vàng thành tích các công ty ở Đức, so với Đồng Hồng năm xưa chỉ có hơn chứ không kém.
Đồng thị bây giờ chừa lại một ít lũ nhân viên trong tôn thất chỉ trên danh nghĩa cổ đông, không hề có chút quyền lực thực tế nào.
“Lâm tổng Iga là ai?” Đồng Liệt Lâm lại hỏi.
“Lan Nais, theo thông tin cá nhân, là người quốc tịch Mĩ Zehder (Zehder là gì vậy nhỉ, theo mình hiểu là một kiểu người to lớn, thông mình, có tài ở Mĩ, mình cũng không rõ, ai biết giải thích giúp với), ba mươi hai tuổi, chưa có gia đình, nguyên là Lâm tổng giám đốc Iga phụ tá nội bộ, đến tháng ba năm nay trở thành tổng giám đốc chi nhánh công ty, cũng vừa cuối tháng ba đến Đức tiếp quản Atlan.” Lâm tử đọc một tràng thông tin tư liệu đã được tra khảo.
“Lan Nais, xem ra tư liệu này được điều tra rất cẩn thận. Lâm tử, về sau cậu không làm ở phòng kinh doanh nữa cũng có thể suy tính đến việc làm thám tử tư, so với việc đảm nhiệm phòng kinh doanh ở đây có lẽ sẽ thành công hơn.” Loại giọng này có tài đến mấy cũng không nghe ra được đang hỉ hay nộ, càng làm cho người ta cảm thấy rét run.
“Ha ha ha….Tổng giám đốc, ngài cũng thật nói đùa.” Lâm tử cười khổ.
Một khi Đồng Liệt Lâm đã nói cười kiểu như vậy cũng là đồng thời báo hiệu tâm tình của hắn đang ở mức kém nhất, nói cách khác, đối với việc tên Lâm ở Iga cướp đi một tá khách hàng tiềm năng của mình, Đồng Liệt Lâm cảm thấy vô cùng tức giận.
Lan Nais- hắn ta nhanh chóng sẽ gặp vận xui nhất trong cuộc đời của mình. Lâm tử âm thầm cầu khẩn cho tên Lan Nais kia, hi vọng Đồng Liệt Lâm sẽ hạ thủ lưu tình.
Chúa phù hộ cho Ian, amen.
“Tôi muốn thu quý tiếp theo so với bây giờ sẽ càng cao hơn, không chỉ ở bộ phận quảng cáo mà là ở mỗi bộ phận, mọi người hiểu được chứ?” Đồng Liệ Lâm quét đôi mắt sắc lướt qua các vị cán bộ cao cấp, lạnh giọng phân phó, “Nhất là bộ R&D, cũng khá lâu rồi tôi không nghe được các người có nghiên cứu gì mới, quý tới mong các người đừng làm tôi thất vọng, nếu không có thu nào mới từ phòng nghiên cứu,thì cũng không có gì to tát xảy ra đâu, mọi người đã hiểu chưa?” Hắn hỏi trưởng phòng nghiên cứu.
“Tôi hiểu.”
Trưởng phòng nghiên cứu gật đầu liên tục. Khi quay về nhất định sẽ cùng với đám thuộc hạ ôm đầu khóc rồng, sau đó cùng nhau cắn khăn tay, vùi đầu vùi trí hoàn thành nhiệm vụ của tổng giám đốc.
Ô ô ô…. Vợ của ta, biết đến mấy tháng sau chúng ta mới có thể gặp lại nhau đây…
Đồng Liệt Lâm không quan tâm đến bộ mặt buồn bã của tên trưởng phòng đó, tự mình tiếp tục phân phó, “Phòng kinh doanh phải đặc biệt đề cao buôn bán, đối ngoại vẫn phải tiếp tục giữ mối quan hệ tốt với khách hàng….” Các lệnh từ hắn đề ra liên tiếp, ai nấy đều vô cùng choáng váng.
Cuối cùng, hắn chuyển sang Lâm tử, “Lâm tử, cậu lát nữa cầm một bản tư liệu cặn kẽ nhất về Lan Nais mang đến phòng làm việc cho tôi.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Giọng nói nhỏ nhỏ, hắn vốn dĩ không có quyền cự tuyệt.
“Buổi họp hôm nay kết thúc ở đây.” Đồng Liệt Lâm vừa nói xong liền nhanh chóng quay trở về phòng làm việc của mình.
Hắn lặng người đứng trước ô cửa thủy tinh to lớn đặt giữa gian phòng, đưa mắt nhìn xuống nghìn nghịp người đang đi lại.
Trở thành tổng giám đốc của Đồng thị, công việc của hắn mỗi ngày đều không it, thời gian nghỉ ngơi cũng bị giảm rất nhiều, nhưng chính là hắn muốn như vậy, mục đích cuối cùng vẫn là quên đi nụ cười ngọt ngào ai kia vẫn luôn khảm sâu trong tâm trí, nhưng ….. uổng công vô ích.
Phương Tiểu Lương….. bóng dáng từ lâu đã khắc sâu vào tim hắn.
Không biết bây giờ cô ra sao, sống có tốt không? Có phải đã có bạn trai rồi hay không? Hay đã sớm cùng người cô yêu bước vào lễ đường?
Nghĩ đến đó, tim của hắn không động mà co thắt lại.
Khi còn trẻ không biết thế nào là rung động, là tình yêu, cũng chẳng hiểu yêu thương là gì, thậm chí còn coi cô chỉ như anh em tốt, bạn tốt, chỉ cảm thấy nhiều nhất có chút cảm giác kì lạ với cô. Cho đến khi cô rời đi không lời từ giã, hắn mới giật mình tỉnh ngộ, thì ra xúc cảm kì lạ kia chính là tình yêu!
Đáng tiếc, hắn đã quá muộn màng.
Mấy năm trước hắn tìm lại về Phương gia, mới phát hiện ngay cả Phương mẹ, Phương ba cũng đều đã bay qua Mĩ .
Từ đó một chút tin tức về Phương gia cũng không có, cũng không có cách nào tìm lại được Phương Tiểu Lương.
Hắn còn có thể xin xỏ tình yêu từ cô sao? Có khả năng sao? Hắn tự giễu mình bằng một cái nhếch mép.
Cốc cốc cốc.
Bỗng dưng có tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của hắn.
“Mời vào.” Trở lại vẻ mặt trước sau không đổi của mình, hắn quay về bàn.
“Tổng giám đốc, đây là tài liệu ngài cần.” Lâm tử trên tay cầm tài liệu đặt trên bàn làm việc, sau đó đứng một bên chờ phân phó.
Đồng Liệt Lâm cẩn thận xem xong tài liệu, trong nháy mắt đem tất cả thông tin cá nhân của Lan Nais ghi vào đầu.
“Tổng giám đốc, ngài đã có biện pháp?” Nhìn thấy hắn đặt tài liệu xuống, Lâm tử mở miệng hỏi.
Đồng Liệt Lâm nở nụ cười, “Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.”
“Ý của ngài là?”
“Chúng ta nhất định phải đảo khách thành chủ, lấy cho bằng được sách lược của Iga, sau đó âm thầm công phá.” Đồng Liệt Lâm bình thản nhâm nha từng chữ.
Đúng là Lâm tử, vừa nghe hắn nói đã hiểu dụng ý, “Tổng giám đốc, tôi thực không đồng ý làm theo cách đó, xâm chiếm cơ mật công ti là phạm pháp.” Hắn mạo hiểm can gián.
“Tôi có nói là phải trộm đâu?” Đồng Liệt Lâm nói ngược lại, “Chúng ta cũng chỉ là quang minh chính đại “học tập” thôi mà”
Vậy có khác nhau sao? Lâm tử cười khổ muốn phản bác, nhưng sợ chết không dám nói ra, chỉ có thể nói lý, “Tổng giám đốc, tôi cũng không đồng ý cách này, hơn nữa chúng ta cũng đâu phải là những gián điệp chuyên nghiệp.”
“Cậu cho rằng tôi lại lần nữa mất tích sao?” Đồng Liệt Lâm hỏi ngược lại.
“Không, không dám.” Mặc dù thật sự nghĩ như vậy, nhưng có chết Lâm tử cũng không dám thú nhận.
Mỗi lần Đồng thị đứng trước nhiều nguy cơ, ĐỒng Liệt Lâm cũng sẽ đột nhiên biến mất trong một thời gian ngắn, sau đó tái xuất hiện, nhưng không biết vì sao lúc đó hắn luôn có những biện pháp tối ưu giúp công ty vượt qua cửa ải.
Dần dà mọi người cũng cho rằng hắn làm việc rất quái dị, đều nghĩ rằng hắn chạy đi chơi, nghỉ ngơi cho có tâm tình giải quyết trọng sự.
Nhưng bây giờ nghe hắn nói như vậy, chẳng lẽ….
“Tổng giám đốc, chẳng lẽ mỗi lần ngài mất tích cũng đều là đi đến các công ty khác “học tập” ?” Lâm tử tuyệt vọng hỏi.
Đồng Liệt Lâm hào phóng thừa nhận, “Dù sao tôi cũng chưa bao giờ lộ mặt trên truyền thông báo chí hay là ti vi, việc này cũng rất tiện.”
Lâm tử nhắm hai mắt lại, trong lòng không ngừng rên rỉ.
Hắn có lẽ đã quên tổng giám đốc của hắn, ngoài tính khí nỏng này còn phải kể đến không chừa thủ đoạn nào ----- năm đó tổng giám đốc cùng Đồng Hồng đùng một cái xuất hiện, nói bọn họ không cùng một dạng ông cháu cũng thật khó tin.
“Cứ quyết định vậy đi! Bắt đầu từ tuần sau, công ty có quyết sách gì cậu đều giải quyết ổn thỏa cho tôi, cứ thế cho đến khi tôi trở lại.” Đồng Liệt Lâm phân phó.
“Tổng giám đốc, tuần sau là lúc tôi kết hôn.” Lâm tử bắt đầu lấy tình nghĩa để cảm động, hi vọng hắn sẽ thương cảm cho hắn nhiều năm qua cống hiến quên mình mà đáng thương thay cho.
Đồng Liệt Lâm suy nghĩ một chút, “ Kết hôn cùng chuyện quản lý không có va chạm.”
“Có! Tổng giám đốc, xung đột rất lớn, tôi thực muốn cùng vợ đi hưởng tuần trăng mật!” Ô ô ô…. Hắn đã mong đợi ngày nghỉ từ rất lâu.’
“Được, chuyện này sẽ để sau, cho cậu ba tháng lương nghỉ dài hạn.” Hắn bắt đầu dụ dỗ.
“Ba tháng lương nghỉ dài hạn? Thật sự?” Lâm tử trong nháy mắt đề cao âm độ, không thể tin được lời này.
“Thật.” Đồng Liệt Lâm khẽ nở một nụ cười không gạt người, chỉ cần hắn cười lối này, tất thảy mọi tính toán dưới đáy mắt hắn đều bị lu mờ, khó ai có thể nhìn thấy.
“Đồng ý, đồng ý!” Lâm tử giống như chim gõ kiến gật đầu mạnh, liên tục đáp ứng không ngừng. Không cần làm cũng có lương! Tuần trăng mật còn có thể hoãn, chỉ riêng tiền là không thể.
Lâm tử, tuyệt đối sẽ hối hận, nhưng, đã quá trễ để rút lại.
Bởi vì cho dù hắn có trở lại, Lâm tử sẽ không bao giờ được nghỉ dài hạn
Đồng Liệt Lâm lộ ra một nụ cười gian xảo, nhưng có quỷ mới phát hiện được. Phương cTiểu Lương 76bước nhanh 6xuống xe, 6tức giận 89đến nỗi e9dùng lực 7tay đẩy 06cánh cửa 9vang lên f“sầm”.
“Trợ 1lý Phương, ffchào buổi 05sáng.”
Tiếng 5egót giày ckêu vang trong 2một đại 2sảnh vô 7dcùng lớn, 0cùng lúc bacũng vang clên thật cfnhiều tiếng 5chào hỏi.
Cô 12miễn cưỡng 4giấu đi 7vẻ mặt 8tức giận b5ban nãy, kiếm 5lấy một 6nụ cười 9ôn hòa đáp dlễ, “ Vâng! 5dChào buổi bsáng!”
Sau 7bđó dậm 82chân từng 19bước tiến cvào gian thang 7cmáy có kiến 3trúc hết f5sức lạ 4mắt, ấn 5nút lên 3tầng trên 5cùng của 4tòa nhà.
Mấy 2ngày nay cô 8bận tối 7cmắt tối 6mũi trong 85phòng làm bbviệc, nguyên 6do là vì 73vốn dĩ 7có 10 người bbcùng làm eviệc, nhưng daNhã Lily b– một 6nhân viên f1quan trọng c4đã vắng 0amặt, cho e7nên công 4eviệc mới bdđùn đống ethế này.
Cô 93hít sâu bmột cái, 61lặng lẽ 6nén lửa 2giận xuống, 8sau đó gõ agõ cánh 5fcửa rồi 9đẩy vào 0phòng làm 5việc của 4Tổng giám 31đốc.
Vừa 7bước vào flà cảnh 25xuân nừng 0nực đập b9vào mắt 3cô, chỉ 5có điều 3địa điểm 7không phải 1ở trên 6giường aemà là trên 0ghế salon.
“A…. fc © Diendan Vào đi, 1dùng sức, 8thêm chút 3bnữa đi…. c6 © Diendan Ngô…………” 5Từng âm 9thanh rên 04rỉ phát 17ra từ nữ 2nhân nằm 8trên giường 2không khỏi 2khiến người ata phải 4frợn tóc 2gáy.
“Bảo 9fbối, thế 03này đúng 3chưa?” 9Nam nhân 5kia cũng 6không chịu 8yếu thế, 80luân phiên 3nâng lực 5đẩy mạnh 5vào, cũng dkhông quên ahỏi thăm 3bạn tình.
“A! 35Đúng… cừ….. anh 9thật tuyệt 91a…”
Nam 1chính nữ 93chính trên 63giường d4say mê đùa 4giỡn như 7vậy hiển fnhiên không a5phát hiện bđang có c9người đứng exem, cứ 1era sức ân 5dái nhau, afrên rỉ 5không ngừng.
Cảnh 8nóng này cđối với 7Phương Tiểu aLương không 22lạ chút 7nào, cho cnên cô thản enhiên lấy 8ftrong túi 98xách một csấp văn 6kiện, vừa 2đọc vừa 1chờ đợi 36bọn họ 1ađánh chuông dthu binh.
Thật 2vất vả, 8bcặp nam fnữ sau một 72hồi hoan eflạc cuối acùng thét eelên một 9âm đạo 9chói tai fbáo hiệu 14buổi tiệc 87vãn, bọn 0họ cuối 6ccùng đã 4dthỏa mãn.
Lan 5aNais theo 9tư thế 6thở dốc fvừa ngẩng 86đầu lên 6đã nhìn cfthấy Phương 36Tiểu Lương.
“Ách…. 3a © Diendan Phương, 0dPhương trợ bdlý…..” c5Hắn lúng 3ctúng lên e4tiếng.
Phương fTiểu Lương 79vẫn giữ 2nguyên tầm 86mắt, nhàn 4nhạt cất 3alời nói bvới hắn, e“ Chờ 0e5 phút nữa cbtôi đọc 9xong văn 4kiện, thời dgian này 87hai người 81nhanh mặc b8lại quần fdáo, tôi 9có chuyện 0bmuốn nói fvới anh.”
Lily 7eđã hiểu 2ý, cầm 0lấy quần 5eáo vội e9vã mặc 49vào, hoảng a5đến mức c1nút ở tay 6áo vẫn a7chưa kịp echỉn chu f6liền chạy 5ra khỏi ephòng tổng dgiám đốc, 44thẳng tới bphòng thư 0kí.
Lan 57Nais mặc 8aquần áo 8mà cười dkhổ, trong clòng rất 33buồn phiền 7không hiểu b5vì sao gần 4eđây thường 8khiến Phương 2Tiểu Lương d3nhìn thấy csắc xuân 23của mình.
Chưa 8bđến 5 phút 3bđồng hồ, cPhương Tiểu fLương mắt drời khỏi c4văn kiện, 17đưa tia d6nhìn hướng dđến bộ 29mặt hư b1không có 7gì xảy era của Lan 0fNais, “Anh 07giải thích fđi, vì gì 8lại muốn fcùng Đồng 7bthị dây adưa quan ahệ?”
“Không 9phải chúng 7ta quan hệ, 9là bởi 3vì khách 4hàng cảm f2thấy so 4với Đồng 0bthị, lực d4hút của 0chúng ta 4mạnh hơn, 44cho nên mới 6chuyển hướng b3hợp tác 7cùng công b7ty ta.” 8Hắn phủ 9nhận.
Phương 7dTiểu Lương eahít sâu 6một cái, 4“Anh cho e0rằng tôi 49ngu ngốc 6lắm sao? 6Cho rằng dtôi không 9biết anh 0nhờ nhân 95viên nữ a5của mình alấy sắc 6đẹp tranh 5giành khách 14hàng sao?” cCô tức 83giận trừng dmắt nhìn ahắn.
“Đã avậy thì 5dsao? Giao e0thương quan 81trọng nhất 1là thủ 0đoạn, khách 9hàng muốn 6gì chúng 7ta đều a3phải cố 8hết sức 9đáp ứng.” 6Hắn vẫn ckhăng khăng amột mực.
”Lan 5Nais tổng 0giám đốc, 8ftôi nhớ aanh so với 97tôi hiểu 69rõ tác phong blàm việc 2của Lâm fbtiên sinh 8ethế nào.” 89Cô cố nén 6xuống tức 1giận, lạnh 72nhạt mà 2nói, “Tôi 7atin chắc rằng 64hắn nhất 2định sẽ 1không đồng 2ý anh làm 5như vậy. 5 © Diendan Đối đầu 94với Đồng 1dthị đối 5với chúng cta có điểm 7nào ích dlợi? Anh cacũng nên 1rõ ràng 3lực ảnh dehưởng của 4dĐồng thị 7ở Đức 2cmạnh mức d7nào.”
“Vậy dnên trước dfmặt Đồng 77thị chúng a1ta nên phản akích một echút, nhân b1tiện củng 1cố địa 1dvị của fcông ty ở 2bĐức.” a1Hắn vui 39vẻ nói 93ra kế hoạch 3của mình.
“Lan c2Nais, hành 4động này 20của anh fdnhất định 8sẽ dấy bclên phong 4fba, đồng 1ethời cũng a4tuyên bố đối 1dđịch chính e6thức với 0bĐồng thị.” eCô hít sâu famột cái, 0bnhàn nhạt 1chỉ ra.
“Tại a0sao?” Hắn 3acòn ngây 7ngố không ahiểu tình ahuống.
“Anh 3fchiếm khách 3hàng của 29Đồng thị cnhiều như 4vậy chẳng bdlẽ cho rằng 4dtổng giám 1đốc Đồng 2fthị sẽ fbỏ qua chuyện cenày sao? 84Hay anh còn 56chưa nghe 06qua tổng 3giám đốc bĐồng thị 42xử trí 7tàn nhẫn 2như thế 7dnào với 3công ty Nhã 2Thái?”
Ban 7bđầu cũng 09là do bên 15Nhã Thái 53ti tiện 4bchiếm đoạt cmột lượng 61nhỏ khách 3hàng của eĐồng thị, 37tổng giám 03đốc Đồng 3thị lập 9tức dùng fkế làm 3cổ phiếu 71của Nhã 7Thái rớt 6giá dữ 8dội, rồi 1lại thu 1emua số lượng 56lớn. Sau bekhi chiếm 43hữu Nhã 4bThái, liền 69phân hủy 3nó thành 7một ngành 0nhỏ trong 1Đồng thị, 0khiến cái 1tên Nhã 4Thái biến 6fmất khỏi e3trái đất 5từ đó.
“Anh 2cho rằng 18hắn sẽ 9bdễ dàng 4dbỏ qua cho 5danh sao?”
Khuôn d2mặt Lan c9Nais từ 4từ chuyển 70sang bộ 2dạng kinh 2hoảng.
“Những 37ngày kế 5tiếp, dám d8chắc anh 59cùng tri fkỉ hồng d4nhan kia phải 8xa nhau dài 1dài, bởi 3vì anh phải 3khẩn trương 3hết sức 77để ứng d8phó với 90phản kích 1bên Đồng 4thị.” f3Phương Tiểu 8eLương có 24chút hả 6ahê nói.
“Phương 9trợ lý, e3cô sẽ luôn 58ở đây 50để giúp efđỡ tôi, 87chẳng phải 98sao?” Nghe dđược tin cmình phải 8một mình 5fđối đầu 3với Đồng 2thị, hắn ecảm thấy efrất hoang 5fmang.
“Iga eLâm tiên esinh ngụ fý muốn 8tôi tới 8Đức để 8giúp đỡ f5anh, để 8công ty cùng b0Đồng thị 02hợp tác, dbcũng nhằm 0acủng cố 1địa vị 6công ty ở edĐức, nhưng 11anh lại 53muốn đối 2đầu với 0Đồng thị, 5fnhư vậy 9thì ý tứ 55của Lâm btiên sinh fcũng rõ d0ràng cả f7rồi.” 3fÝ của cô 94là sẽ không 8agiúp đỡ aehắn, ít a7nhất là trong 8ftình huống 9đối đầu 5với Đồng fthị.
“Nhưng 5-----------“
“Thời 5egian này 2ở Đức, 4tôi sẽ echỉ tham bgia xử lý fmột ít 1công văn 3hành chính 8của công ety, đồng 8thời đi egiao tiếp 7với khách 7hàng, bất 41luận gì cũng 79không tham 1ddự vào 8chuyện của fanh.” Cô 9cắt lời fehắn, cầm 5văn kiện 06thả lại 36vào cặp.
Dù 6sao công 7ty cũng không 58phải của 1dcô, cô chỉ 29đảm nhận dchức trợ 7lý nho nhỏ 60của tổng 0fgiám đốc 6mà thôi, dhơn nữa 23nếu cùng 35Đồng thị flà địch, 9không khác b1gì lấy 1trứng chọi 5đá, tự a9rước họa 9cvào mình, 42động vào 9chỉ thêm b8buồn phiền, 08cho nên cô facần gì bphải chuốc 1lấy cực 7khổ vào aangười.
“Phương 8trợ lý, 6btôi sẽ 0bphản ánh 1năng lực f6làm việc a4của cô 63với Iga dLâm tiên fsinh.” Lan ebNais thấp 1bgiọng uy 90hiếp.
Cô 5đang đi 60về phía 6acửa nghe 1đến đó f7thì dừng falại, nửa 2exoay người 7ađể hắn 2anhìn thấy 4một bên fmặt cô 9không chút 0quan tâm, 8“Xin cứ 4tự nhiên, dcó điều, canh làm như 6fvậy không 9ecó ích lợi agì ình bđâu, hơn f5nữa Lan 8Nais tổng 1giám đốc, 8fngài suy c5nghĩ thêm 26một chút 9đi, xem xem eIga Lâm tiên 3sinh sẽ 91tin tưởng 66ai?” Cô 8emở ra khóe 9miệng một bnụ cười 6nhạt.
Hắn 1khẽ nguyền 1frủa, phát bhiện mình 4đã sai lầm 80khi chọn 6cphương án 0auy hiếp 8kiểu này.
“Cô dcthật sự 99không quan atâm đến besống chết 4acủa công 2ty sao?” 1Hắn đang 4vùng vẫy 20giấy chết.
Có 7lẽ, ánh f0mắt của 0cô lúc này 7cphản ánh 4điều hắn 8nói là không f3sai.
Cô dcười nhạo bmột tiếng, 0“Tin tôi aađi, Lan Nais b0tổng giám fđốc, anh cenhất định 4fsẽ có một 6thời gian e0“trọn f3đời khó f3quên”. 8b © Diendan Tha lỗi 16cho tôi công aviệc bận arộn, xin 3được đi 5trước.”
“Hẹn 02gặp lại, 20nhớ giữ 2gìn sức 7khỏe.”
Lúc anày trong 5đầu cô 69không hề 5có chút 8ý niệm dnào về 5chuyện trở 07về phòng clàm việc, 3còn Lan Nais c5tổng giám cbđốc, ý 1bniệm trong 2đầu hắn 35không nghĩ 91gì khác 3dngoài việc 7tuyên bố e ột 5cuộc sống 6bận rộn 21bắt đầu.
★ c☆ ★ ☆ 6★
Đồng e1Liệt Lâm 9trên người 00với bộ b6âu phục 38hết sức dlịch lãm 8đi vào chi 83nhánh công fty Iga ở eĐức, kiến 93trúc tuyệt d3đẹp bên bbtrong tòa 86nhà không felàm hắn 4động tâm, 1vẫn rảo b5bước với 1fbộ dạng 38tiêu sái tự 78tin như vậy c8làm không 38ít nữ nhân 2phải liếc 7ccái nhìn 9kinh ngạc.
Tiến 4dtừng bước catrầm ổn 8vào thang 1emáy, hắn 52lấy tay efấn nút 3đi đến 6thượng 9ftầng, rồi 7dkiên nhẫn dchờ đợi 1etốc độ crùa bò của cthanh máy.
Đi 7đến tầng 6nào cũng 8dừng lại, 4dngười vào frồi lại cra, tiến 6tiến xuất bdxuất, phải 4bkhá lâu 0sau hắn 32mới đến 47được nơi ecần đến.
“Đinh” 8một tiếng, 6dcánh cửa 82dần mở 7ra.
Vừa bnhấc chân 32bước ra 1thang máy, 7một bóng 00dáng phái fnữ cũng xông 5vào, cũng 3vừa vặn 60đụng trúng 1hắn.
“Đừng!” b9Cô gái lấy ftay che đầu, blà bởi 1vì đầu 3cô vừa 3bị đánh 19mạnh vào bdvai hắn.
Người bbị đụng 5trúng không 1hề có việc, fengược lại engười đụng 9người ta 09lại có e7chuyện.
“Cô 0dcó sao không?” 9Hắn lịch csự hỏi dthăm.
“Không, 0không có….” 4eBên kia trả 3dlời, tay 1avẫn che echỗ đau, 3tiến vào 2thang máy.
Hắn c0không đi c9lướt qua 8hẳn, mà bđưa mắt 5nhìn theo 9cô.
Khi fcánh cửa athang máy ddần đóng 0lại, cô e5gái ấy 45cũng dần a3bỏ tay xuống, abkhuôn mặt 91xinh đẹp b3dần lộ 58diện – aachính là 62khuôn mặt 8dlà đã bao 13năm hắn 9tưởng niệm.
“Lương!”
Lập atức hắn 32đưa tay 8ngăn cản 4thang máy cđang đóng b1lại.
Cánh d7cửa bằng 7thép từ d2từ mở bdra, hắn blúc này 71đã thấy arõ ràng 2nét mặt 3kinh ngạc 7của cô 9ấy.
“Đồng 0…Đồng 3Liệt Lâm?!” 0ePhương Tiểu 92Lương mở fato mắt, 49không dám 5tin người 2dđã mười 58năm xa cách dcnay lại 4có thể 97xuất hiện 88trước mặt.
Cánh 76cửa thang 5bmáy bằng 4thép lần 62nữa đóng 03lại, hắn c3một tay bkéo cô ra 8khỏi thang cmáy, một 4tay đẩy 68cánh cửa 9đang dần dkhép.
Cô 09kinh ngạc 94nhìn hắn, f“Cậu….”, e9chưa kịp cbnói được f9nửa lời d9đã bị angười phong 1sát.
Xoay 4người đè fbcô vào cạnh ddtường, 17hắn cúi 6đầu hôn 72lên đầu 6cô, còn 9cô vì kinh 3ngạc mà 2khẽ nhếch ađôi môi 0đỏ mọng 22thật khiến c9người ta edễ phạm 05tội.
Hắn 1nhìn cô f2hồi lâu, 5tưởng niệm celại cố a8nhân.
“Đồng….” 7Sững sờ ekinh hãi 2đi qua, cô c3xoay mặt 6muốn né 6tránh ánh 6enhìn khiến 3cô không 90thở nổi enày, lại 5bị hắn banâng cằm f3lên, làm 27cô không 21còn cơ hội f3động đậy.
Hắn 17nảy sinh bác độc 6hôn lên e7môi nàng, fđầu lưỡi a0nhẹ nhàng 6lướt qua 87hàm răng 3nhỏ nhắn ecủa cô, 3sau đó dây efdưa đùa 2fgiỡn cái clưỡi ngọt 4angào của 8cô, hai tay eechống mạnh 5trên tường, 9không cho 8cô chút 6cơ hội dtrốn tránh.
Cho 2đến khi 6cảm thấy afcô sắp bthở không 3bnổi nữa bthì hắn 7mới dừng dlại nụ b6hôn nhiệt 4liệt ấy.
“Lương…. b © Diendan Anh rất 1dnhớ em….” 0eKhông để b7cô kịp 9amở miệng 5nói điều 37gì, trong alúc cô vẫn 7cđang thở 2ddốc thì 9ahắn lại etiến đến 6cmôi cô hôn blần nữa.
Mặt acủa cô bgiờ vô 2acùng đỏ, e1không rõ flà vì xấu ehổ hay vì d4thiếu dưỡng akhí.
“Anh….” 97Làm như 2vậy là cvì tùy hứng 0sao?
e“Buông 5em ra.”
Thân 5bthể hai 5người cứ bthế quấn 2lấy nhau, clý trí của 5cô và hắn dcũng dần demất đi 12cảm giác.
“Không, d9để anh 0ôm em thêm d1một lát.” cHắn cự b1tuyệt.
Mười 1năm nhung 0nhớ, làm 0sao chỉ a6một cái 2ôm có thể e8bù đắp.
f5Trời ạ! eHiện tại fcái gì hắn 6bcũng không fcần biết 6đến, chỉ 4muốn đem dbcô quẹo 76vào giường.
“Anh b2rất nhớ eem….Lương….”
“Buông 2ra…Đừng…..” cLại nữa, 96cô không 56kịp nói hết eđã bị 0môi hắn 4đè xuống 79dưới.
Chẳng 8phải mười denăm trước 55hắn đã ccự tuyệt 5cô hay sao? aVì gì lúc 3này gặp 49lại ….. 4 © Diendan thì kịch fliệt hôn 68cô, nói 5nhớ cô? 3Lại là 6fđùa với b4cô sao?
Nhưng dmột điều acô không 21thể phủ 9dnhận, cô elúc nào dcũng nghĩ 9cđến hắn 9hết.
Thời 89gian mười d3năm, bao a2nhiêu đó cbkhông đủ 8để làm ftiêu biến ftình cảm 5của cô dvới hắn, dccũng không 1cách nào 3ckhiến cô 01lãng quên 0ađược hình f8bóng hắn.
Tương 7dtư!
Cô f1cần gì 5cực nhọc a5đối kháng 8với lòng d1mình, cho fnên quên 1tất cả 2đi, nghĩ 86vậy, cô b1chủ động 19kiễng chân b0lên cao, 3dvòng đôi aetay lên cổ 4chắn, đáp c1lại nhiệt 67tình nụ 7hôn nóng 4cbỏng của 54hắn.
Thiếu f7chút nữa ecô đã phá 30hủy hoàn d1toàn lý fatrí của adhắn.
Từ 1bbờ môi fccủa cô, dahắn hôn 5dọc theo 5dđến bên 2tai, cổ, 4eđến đâu 32cũng để fclại dấu 4eấn nhàn dnhạt như dcó như không 01những vết 5ahôn, bàn 8tay nhẹ 6nhàng kéo c7từng nếp 96vải áo 92sơ mi, rồi 8blại vuốt bve gò ngực 78mềm mại 91của cô, akhiến cô 83thở dốc 8đến điên 61cuồng.
Cuối 2cùng, dựa 9vào chút 35lí trí còn 54lại, hắn 2buông cô 56ra.
Đôi 9dmắt như 8sương như 2elệ nhìn dchằm chằm cvào hắn, 9cô mệt aamỏi dựa detấm thân a2mềm mại 4vào người 3hắn, cấp 05tốc thở 2hổn hển, 51đầu óc 5cô hoàn ctoàn bị 0ahắn làm echo rối 12loạn.
“Không 28thể ở cđây, chỗ bcnày không dbthích hợp.” 1Hắn trầm 7bthấp nói a6như phả 9vào tai cô 5nóng bỏng, 8khéo kéo 5quyến rũ ctinh thần c4cô trở 01về, “Xin dbem, đừng b3nhìn anh 4bằng loại e4ánh mắt 3này.”
Cô b5run rẩy f1đẩy hắn 7dra.
“Anh, 3anh làm gì 7ở đây?” 7Sự căng 6thẳng vẫn 4chưa dứt, 5nhất thời 8dđiều khiển 7giọng của 6cô trở fanên cà lăm.
Câu 36nói của 8nàng bỗng anhiên đánh bfthức hắn, 48hắn – 0đang đi 9dlàm nhiệm devụ.
“Có 2bngười gọi 8anh tới cđây.” dHắn nở 43nụ cười, 5khuôn mặt 40anh tuấn bacùng nụ 4cười như dhớp hồn, be“Vậy còn b1em? Sao lại 2ở đây?” cNếu cô bở đây clà nhân 80viên, vậy bthì càng fcdễ dàng 0dụ dỗ 1cô.
“Em 4là nhân 63viên ở f7đây.” 40Cô ngây c8ngốc nhìn 6fhắn trả 70lời.
“Như 8vậy là 9fđồng nghiệp 0crồi, xin 3chỉ giáo!” d3Bộ dạng 2cô ngơ ngác btrông thật 1đáng yêu, bcnghĩ đến c4đó, hắn 2lại cúi 7đầu hôn 33cô….
Không cathể, không 77thể lại 8tiếp tục 8hôn cô, 2nếu không 39hắn sẽ fkhông cách 4nào khống 7chế được 88mình.
Nhưng b9căn bản f5là hắn 1không cần eaphải khống 47chế, bởi 5vì cô đã 52bước một fcbước lấy ddtay che miệng ehắn,
“Không f7phải cần 4gặp người bsao?” Cô 09ửng hồng 1nghiêm mặt, 7nhắc nhở.
“Cũng 0đúng.” 5cHắn gật bcđầu một 3dcái, ngụ eý một câu femà nói, 95“Không 65nên bỏ 11lỡ cơ hội 0quá tốt dbnày.” Hắn 3nói câu dnày, là b0vì Đồng 0bthị, cũng 2là vì thứ 0đang đập 7trong lồng 3ngực cô.
Không f1nghĩ hắn 1lại nói emột câu b6hai nghĩa, 7cô chỉ 27đơn thuần acho là hắn 1dmuốn vào 3aIga làm việc.
“Anh 0tới để 2nhận việc, 6dvậy không 97phải là 9dnên đi lên 3văn phòng 6anhân viên 82sao? Tại 0sao lại c3đi lên thượng fbtầng?” aCô đã nhìn 8ra điểm f0khác thường.
Hắn 7nhún nhún 17vai, “Là eLan Nais trực 5ftiếp gọi 9anh đến e2gặp hắn.”
Theo 0ehắn biết, 10nếu nộp bmột bản f3lý lịch exuất sắc enhư vậy e8thì không acần đến 47cấp dưới, achỉ nay 6mai hắn 46sẽ được 1bgọi vào degặp Lan 52Nais tổng f8giám đốc.
Chậc cchậc!
“Anh c6được gọi bđến làm 5việc gì? f4Tại sao 53gần đây 09em không 35nghe đến 66chuyện công b7ty cần tuyển 4thêm người?”
Hơn 7nữa lại 8là được 5Lan Nais gọi 5- ắt hẳn 3cđược phong 19vào chức fvị không 0ckhỏ.
“Là 95trợ lý 5tổng giám 1đốc.” 85Mặc dù b1là trình 0độ công 45việc quá cthấp so dvới tài 1năng thiên 6ephú của 4hắn, nhưng ddù sao bù 8trừ đi, 78hắn sẽ dblấy được athứ mình 1cần lấy.
“Anh 9phải nhanh 15đi gặp 3tổng giám ddđốc mà? 17Sao lại 4bkéo em tới fđây?” bNói đến cmấy chữ bfcuối, môi 4cô gần bnhư không 7cmở ra nổi e7nữa.
“Bởi 6cvì anh nhớ dem.” Quá 37quen với 9bkiểu nói atrong miệng 6acủa cô, 6hắn cười bnhẹ trả 2lời.
“Ách..” 7Là bạn c0tốt nhung 3nhớ nhau b9sao? Lời b9này thật 5sự cô không 34dám hỏi, adchỉ sợ 3lại nhận 0thêm một dccâu trả dlời khiến dcô đau lòng.
Nghĩ beđến đó, 4trong mắt 2cô chợt 06ánh lên 8một tia ccô đơn 22cùng thương 6dtâm, hắn e3phần nào 8cnhìn thấy cđược, 70muốn giải 4thích thì ccđột ngột 7tiếng chuông bđiện thoại 0ồn ào vang 8lên, cắt d4đứt lời 2định nói.
Hắn 41vốn đã cđịnh tắt f9máy, nhưng dkhi màn hình 0hiện lên ccái tên aLan Nais thì d6suy nghĩ ffmột lúc 3hắn lại bnhấn xuống ccphím nghe 2cmáy.
“Tôi 15Wayne Đồng 6eđây.” 5Hắn không b0giấu diếm, 2bluôn lấy etên thật 3của mình.
“Anh 32Đồng, xin 2hỏi bây 0dgiờ đã 08mấy giờ? fHiện tại bđồng hồ 8đã chỉ 8ađiểm giữa a030 phút, dcách thời 3gian chúng 0dta hẹn đã 20 6phút. Nếu aacó thể a9hãy chuẩn abị một 8lý do hợp 9blý cho sự ddchậm trễ 5này.” Lan dNais liên 54tiếp trách acứ, nhưng 5elọt đến d7tai Đồng 7Liệt Lâm f0không quá 81 phần 10.
“Thật axin lỗi, f9tôi đang fdtrên đường eađến phòng 7anh, xin chờ cthêm đôi 4phút nữa.” eeĐồng Liệt 4Lâm không athành ý 9trả lời.
“Năm 4dphút, năm 7fphút sau 6eanh không 0có mặt athì bất 5luận kiểu 2egì chúng 2ta cũng không 09cần gặp 47mặt nữa.” dLời nói engang ngược 2này làm d2đôi mi hắn 1có chút 53lay động.
Cũng 2bkhông chờ eĐồng Liệt 1Lâm đáp elại, Lan 25Nais liền c9cúp máy.
Tên eLan Nais nói e5chuyện lớn 15như vậy, 4cô đứng c4ở bên không 58muốn cũng 61nghe được 1đôi phần, 3fnên cất cclời bảo 0fhắn, “Hắn 8blà loại 2người như dvậy, anh 31đừng để 5bụng.”
Trừ 50Iga Lâm tổng 0giám đốc bcùng cô, enhững người akhác dù 1có nói gì 28hắn cũng 2akhông muốn 9nghe.
“Em quen 6biết hắn dclắm sao?” 3Hắn buồn 4buồn hỏi. a0 © Diendan Một thứ bccảm giác cbgọi là c“ghen tị” 9từ từ 8fnhen lên 1etrong tim bhắn, lòng 4bất mãn 5với tên 30Lan Nais cũng 1theo đó eatăng không 6cấp độ.
Cô avẫn không 1hiểu chuyện, ftrả lời, 5“Có thể dacoi là vậy.” 4Cộng sự 7acùng hắn bcmấy năm, 5cô đã giúp 1ehắn không dít việc.
“Vậy 8sao?” Rất 95tốt, rất 9rất tốt, 6cái tên 40Lan Nais này, eahắn tuyệt aeđối sẽ 3không động bthủ lưu 6tình. Một 1dnụ cười eâm trầm 4nở trên 7môi hắn.
“Thôi 97anh nhanh f4đi gặp 18hắn đi!” ebMặc dù 30nhìn thấy 98được vẻ 0mặt khác dlại của 4hắn nhưng 2cô cũng 4không hỏi aeđến.
“Lát 4nữa anh 11gặp em cùng 55đi ăn trưa, 8bđược không?” bHắn mở 85miệng mời, 51thật ra 1thì không 7chỉ buổi 8trưa, hắn fmuốn còn 05là tất 10cả thời fgian không c3gian của 1cô.
Cô 9fcười áy 97náy, “Trưa 9nay em có chẹn với bkhách hàng, b2tối được 7không?”
“Được, 3vậy 6h anh dequa đón 2dem.”
“Ừ!”
Có delẽ là hắn 3muốn ôn dlại chuyện 6exưa chăng?
Khẽ 09hôn lên 7má cô, hắn 0anhẹ nắm 6lấy tay 5kéo cô ra 84khỏi góc 4tường.
“Buổi 8tối, nhớ 4đó.” Nói frồi hắn 2hướng về 18phòng Lan 9Nais đi tới.
Chỉ 45còn cô, blặng lẽ 2nhìn theo 5cbóng hắn 2dần khuất 8sau cánh 0ccửa….
Hết a3chương 4.