“Oa, anh thật sự biết nấu cơm sao!” Phương Thụy đứng một bên, kinh ngạc nhìn Lôi Khiếu nhanh tay rửa tôm.
“Bằng không cậu nghĩ thế nào?” Lôi Khiếu dùng một đầu ngón tay ướt sũng nước điểm điểm mũi cậu.
Phương Thụy vội vàng lùi ra một bước, chóp mũi thấy lành lạnh, lại nghĩ tới động tác của anh có chút thân mật không nói nên lời.
“Không cần ở trong này chờ, cậu ra phòng khách xem TV đi.”
“Sao tôi có thể không biết xấu hổ như thế?” Phương Thụy ngại ngùng nói.
“Không sao, ở trong này cậu cũng đâu giúp được gì.” Lôi Khiếu cười cười đuổi cậu ra ngoài.
Phương Thụy sờ sờ mũi, trong lòng cảm thấy thật ngại. Bất quá lúc cậu giúp anh rửa tôm với thái rau đều là càng giúp càng loạn, vẫn là đi ra ngoài đợi thì tốt hơn.
Nhà của Lôi Khiếu khá lớn, ước khoảng bảy mươi bình(1). Phòng khách thiết kế theo kiểu không gian mở, tầm nhìn rất rộng, đứng bên cửa sổ lớn thực sự cảm thấy thoải mái vô cùng.
Anh và cậu đúng là không thuộc cùng một thế giới, Phương Thụy ngồi ở ghế sô pha lớn trong phòng khách thở dài. Trước kia chỉ nghĩ Lôi Khiếu là một viên chức tài giỏi thôi, bây giờ thấy nhà ở và xe của anh, chắc chắn là phi phú tức quý(2).
Làm bạn với người này được không? Phương Thụy lâm vào trầm tư.
Lôi Khiếu đang bận rộn trong phòng bếp, không chú ý tới vẻ khác thường của cậu. Anh vừa nấu cơm, vừa cẩn thận tránh không dùng phải những thứ mà Phương Thụy không thích ăn, nên hoàn toàn chăm chú. Bất quá mời được cậu đến nhà mình làm khách, lại có thể làm bữa trưa cho cậu ăn, anh thực sự vui vẻ. (thê nô *bĩu môi*)
Không tính cha mẹ, Phương Thụy là người đầu tiên bước vào nhà anh. Đối với người luôn coi trọng riêng tư cá nhân như Lôi Khiếu mà nói, mời người ngoài tới nơi cấm địa này là chuyện anh không bao giờ nghĩ đến.
Vậy, ý trung nhân của anh thật sự là cậu sao? Lôi Khiếu chợt dừng tay, trong lòng thoáng một tia do dự. Giao phó cả đời mình cho người này, liệu có được hay không? (sao thấy anh giống ng` bị gả hơn là Tiểu Thụy em nó vậy trời? o A o Em nó mới là người lo cái này chứ! >”