Lục Hòa Nhi khóc lóc thảm thiết, cả người suy sụp kéo áo Phó Kiến Hưng, trông giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, vừa đáng thương lại yếu ớt.
Phó Kiến Hưng ôm cô ta vào lòng, rồi an ủi: “Hòa Nhi, em không sống một mình, cũng không cô đơn, nên em bình tĩnh lại chút đi!”
Lục Hòa Nhi nhìn anh, đôi mắt đã sưng đỏ: “Anh đừng cho cô ta sinh đứa bé này ra, được không? Em cầu xin anh đấy anh Kiến Hưng, đừng để cô ta sinh nó ra, bằng không em sẽ chết cho anh xem.
”
Cô ta nói rất dứt khoát nghiêm túc.
Phó Kiến Hưng nhìn cô ta, đôi mắt sâu thẳm đã hiện lên sự tức giận: “Hòa Nhi, em đừng càn quấy nữa.
”
Lục Hòa Nhi thấy thế thì đẩy anh ra, rồi nhanh chóng cầm dao gọt trái cây để bên cạnh lên, bỗng cứa vào cổ tay mình.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tôi không ngờ Lục Hòa Nhi lại cực đoan đến mức này, có lẽ Phó Kiến Hưng cũng không ngờ tới, nên cả người tràn đầy lạnh lẽo, rồi kiềm nén sự hoảng loạn định bế Lục Hòa Nhi tới phòng cấp cứu.
Lục Hòa Nhi nắm chặt tay vịn ở đầu giường, nhất quyết không chịu buông tay, rồi đỏ mắt nhìn Phó Kiến Hưng nói: “Anh không được để cô ta sinh đứa bé này ra.
”
Tôi sửng sốt, rốt cuộc Lục Hòa Nhi không muốn cho tôi sinh đứa bé này ra đến cỡ nào? Tôi nhìn Phó Kiến Hưng, lần này tôi không đợi anh lên tiếng nữa, mà nói: “Lục Hòa Nhi, cô cứ yên tâm, tôi! ” Tôi kiềm nén nỗi đau ở trong lòng, từ tốn nói: “Tôi sẽ không sinh đứa bé này ra.
”
“Thẩm Mai Trang!” Phó Kiến Hưng cực kỳ giận dữ, mắt đã hiện lên tơ máu.
“Nếu anh còn không mau đưa cô ta đi cấp cứu, thì anh sẽ càng đau khổ khi cô ta chết.
” Tôi cố đè nén nỗi chua xót trong cổ họng nói.
Phó Kiến Hưng mím môi, nhìn tôi bằng đôi mắt thâm sâu khó đoán, rồi bế Lục Hòa Nhi ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh trống trải, tôi nhìn chằm chằm vào vết máu vừa chói mắt vừa lạnh lẽo, do Lục Hòa Nhi cắt cổ tay để lại.
Tôi đã hạ sốt rồi, nhưng vẫn phải truyền dịch, vì tôi không có tâm trạng ở lại bệnh viện nữa, nên từ chối ngay rồi xuất viện.
Sau một đêm mưa như trút nước, cả Thuận Thành đã sáng bừng lên, tôi rời khỏi bệnh viện, nhưng không quay về biệt thự, mà tới thẳng tập đoàn Phó thị.
Tôi đi tới dưới lầu công ty, nữ lễ tân vừa nhìn thấy tôi đã vội vã chạy tới nói: “Giám đốc Thẩm, phu nhân viện trưởng Lục của Bệnh viện Thủ đô đang ở trong văn phòng đợi cô, bà ấy đã tới đây khoảng 15 phút rồi.
”
Tôi gật đầu, rồi bấm thang máy, nhìn cô ta nói: “Cô bảo Hàn Sương đi chuẩn bị ít quà cho tôi, lát nữa tôi sẽ tặng cho bà Lục mang về, không cần quý giá lắm đâu, nhưng phải đủ thành ý.
”
Nữ lễ tân gật đầu.
Tôi bước vào thang máy, bấm số tầng, rồi gọi cho Trình Quyết Phong, đúng lúc điện thoại chỉ vang lên hai tiếng anh đã nghe máy: “Thẩm Mai Trang!”
Tôi rất bất ngờ khi lần này anh gọi thẳng tên tôi, nên khẽ nhíu mày nói: “Tối nay anh có rảnh không? Chúng ta gặp mặt đi.
”
Hình như anh cũng rất bất ngờ, nên ngừng một lát mới nói: “Được, cô nói thời gian và địa điểm cụ thể đi.
”
“Lát nữa tôi sẽ gửi cho anh.
” Đến tầng của tôi rồi, cửa thang máy mở ra, tôi cúp máy, rồi gửi thời gian và địa điểm cho Trình Quyết Phong.
Tôi tới phòng vệ sinh trang điểm lại rồi mới quay về văn phòng.
Tôi đã ở bên Phó Kiến Hưng hai năm rồi, nên cũng có chút thu hoạch, ngoài việc không thể khiến anh yêu tôi, thì về phần công việc tôi cũng thu hoạch được kha khá.
Chí ít, tôi từ một người mới không ai biết đến, tới giờ đã có thể giải quyết thành thạo các vấn đề khó, nên cũng xem như đã trưởng thành.
Trong văn phòng, một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám hoa mẫu đơn nền trắng đang ngồi nho nhã trên sofa màu đen, tay cầm điện thoại, hình như đang đọc tin tức.
Tôi khẽ gõ cánh cửa đang khép hờ hai lần, rồi mới đẩy cửa đi vào, cười nói: “Bà Lục, thật ngại quá, trên đường bị kẹt xe, đã để bà đợi lâu rồi.
”
Bà Lục vừa nhìn thấy tôi đã đứng dậy đưa tay ra bắt tay chào hỏi tôi, cười đáp: “Không sao, tôi cũng mới tới thôi.
”
Hai người khách sáo một phen, bà Lục đi thẳng vào vấn đề nói: “Cô Phó, thật ngại quá vì đã tới đây vào giờ này làm lỡ công việc của cô, nhưng cô cũng biết rồi đó, trước đây Trường Nhuy nhà chúng tôi đã ký hợp đồng hợp tác với Phó thị, nhưng giờ bỗng xảy ra chuyện lớn như vậy, cô xem bên cô có thể nói với tổng giám đốc Phó, đẩy lùi thời gian được không, để tôi và Trường Nhuy có chỗ xoa dịu.
”.