“Đúng vậy, chỉ cần cô Thẩm đồng ý, sau này tôi cam đoan với cô Thẩm rằng đứa con trong bụng cô và cô đều sẽ bình an vô sự, sẽ không để cô xảy ra bất cứ tai nạn nào.
” Anh ta nói rất chắc chắn.
Tôi không khỏi nhíu mày: “Dựa vào cái gì mà tôi phải tin anh?”
“Cô Thẩm, bây giờ cô chỉ có thể tin tưởng tôi!” Lời này khiến người ta vô cùng khó chịu.
Nhưng lúc này, tôi chỉ có thể tự cứu lấy chính mình, nhìn anh ta rồi gật đầu: “Được!”
Anh ta cười: “Quyết định như vậy nhé!”
Nói xong, anh ta ra hiệu cho người đàn ông gầy vừa nãy che mắt tôi lại, tôi nhíu mày hỏi: “Có cần thiết không?”
Bên tai truyền đến tiếng cười của anh ta: “Cô Thẩm cứ yên tâm, cô đến như thế nào chúng tôi sẽ đưa cô về như thế!”
Sau đó, tôi bị đưa lên một chiếc xe hơi, tai tôi cực kỳ nhạy cảm trên đường đi, nhưng một lát sau tôi đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi vẫn đang ở trong bãi đỗ xe, hơn nữa còn ở trong xe của mình, mọi thứ xung quanh vẫn như cũ, mọi chuyện xảy ra vừa rồi cứ như một giấc mơ vậy.
Tôi lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian, đã mười hai giờ rồi, vì vậy trong hai giờ qua, tôi đã trải qua một trận sinh tử?
Trong lòng vẫn có chút sợ hãi, tôi cũng không ở lại bỗ đậu xe quá lâu, liền khởi động xe trở về biệt thự.
Trong lòng tôi chất chứa rất nhiều chuyện.
Trở lại biệt thự, bước vào phòng khách, nhìn thấy người đàn ông đang đọc tài liệu, trong đầu tôi không khỏi hiện lên những âm anh thanh nam nữ dây dưa với nhau.
“Ọe! ” Không kịp thay giày, tôi chạy thẳng vào nhà vệ sinh, tựa vào thành bồn rửa mặt nôn khan, vừa nãy đã nôn rất nhiều, lúc này hoàn toàn không nôn ra được gì nữa.
“Đã ăn gì rồi?” Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông vang lên bên tai.
Cả người tôi run lên, bụng khó chịu vô cùng, anh bước tới giơ tay định vuốt lưng cho tôi, giọng nói của những người đó trong đầu càng lúc càng ghê tởm, tôi ngẩng đầu lên, đẩy anh ra.
Bỏ qua vẻ mặt lạnh lùng như băng của anh, tôi chạy thẳng lên lầu hai.
Khóa trái cửa phòng ngủ lại, ngửi thấy mùi kinh tởm trong phòng ngủ, tôi lại mở hết cửa sổ ra, thay tất cả vỏ chăn và ga trải giường.
“Cốc cốc…” Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa gấp gáp: “Thẩm Mai Trang, mở cửa!” Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng.
Trong đầu tôi đều là tiếng nam nữ dây dưa, dạ dày khó chịu, trong lòng cũng khó chịu, bài trừ hết thảy giọng nói bên ngoài.
Cố gắng hết sức làm sạch mọi thứ có mùi hương của anh trong phòng, sau khi dọn sạch xong, tôi lại cảm thấy mùi trên người mình rất buồn nôn, cởi quần áo rồi đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen hết cỡ, hận không thể rửa sạch mọi chỗ anh đã từng chạm vào.
“Rầm!” Âm thanh vô cùng lớn vang lên bên ngoài, tôi cuộn mình trong phòng tắm, khóa trái cửa phòng tắm lại, tôi biết rằng nếu như Phó Kiến Hưng muốn vào thì nhất định sẽ có vô số cách.
Qủa nhiên, không bao lâu sau, anh đạp cánh cửa bên ngoài ra, giọng nói thô bạo lạnh lùng: “Thẩm Mai Trang, cô đang làm gì vậy?”
Anh đứng ở cửa phòng tắm, giọng nói trầm thấp có phần tức giận.
Tôi chặn ở cửa, thậm chí không muốn nghe giọng của anh một chút nào: “Phó Kiến Hưng, tôi không muốn nhìn thấy anh, xin anh, xin anh tránh xa tôi một chút!”
Là kinh tởm, thật sự kinh tởm, nếu không nghe thấy những âm thanh đó, tôi có thể khiến bản thân tê liệt, nhưng lúc này tôi không thể làm được, cho dù tôi có thuyết phục bản thân mình bao nhiêu lần rằng đừng nghĩ đến cảnh anh và Lục Hòa Nhi dây dưa với nhau nữa, nhưng trong đầu tôi liên tục tái hiện lại cảnh tượng đó.
“Thẩm Mai Trang, mở cửa ra, có chuyện gì thì chúng ta nói chuyện thẳng thắn với nhau!” Giọng anh rất lạnh lùng, đến mức có thể kết thành một lớp băng.
Tôi lắc đầu, trong tim và cả dạ dày đều vô cùng khó chịu: “Chúng ta không có chuyện gì để nói cả, cầu xin anh hãy tránh xa tôi ra!”
“Thẩm Mai Trang!” Bên ngoài truyền đến giọng nói nghiến răng nghiến lợi: “Đừng thách thức giới hạn của tôi! Được không?”
Tôi sắp suy sụp rồi, hét về phía cửa: “Tôi đã bảo anh tránh xa tôi ra rồi mà, xa ra, anh không nghe thấy à?”
“Rầm!” Cú va chạm cực lớn lao tới, cửa phòng tắm bị đập nghiêng ngả như muốn đổ, tôi sợ hãi lùi lại vài bước.
Chỉ có ba lần, cửa phòng tắm bị đạp ra, dáng người anh cao lớn thô bạo xông vào, đôi mắt đen láy lạnh lùng nhìn tôi đang co lại bên cạnh bồn tắm.
“Thẩm Mai Trang, cô! ” Nhìn thấy cả người tôi run lên, nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy sự chán ghét, lửa giận ban đầu của anh giảm bớt vài phần.
Một lúc lâu sau, anh đi đến bên cạnh tôi, dáng người cao lớn ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài vươn tới.
Tôi sợ anh sẽ chạm vào tôi, trong lòng từ chối tiếp xúc với anh, theo bản năng nói: “Đừng chạm vào tôi!”
Bàn tay vươn ra của anh cứng ngắc giữa khoảng không, sự lạnh lẽo giữa hai chân mày lan tỏa ra không khí xung quanh: “Nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?”
“Phó Kiến Hưng, chúng ta ly hôn đi! Được không? Chúng ta ly hôn, tôi không cần gì cả, chỉ cần anh đồng ý ly hôn là được!” Tôi nói, giọng nói vô cùng nghẹn ngào.
Khuôn mặt vốn dĩ đã rất khó coi của Phó Kiến Hưng đột nhiên trở nên vô cùng âm u, anh nhìn tôi, ánh mắt vô cùng lạnh lùng dán chặt lên mặt tôi: “Thẩm Mai Trang, cô có biết mình đang nói cái gì không?”
“Tôi biết!” Đương nhiên tôi biết, tôi đã chịu đựng hai năm, nhưng không yêu chính là không yêu, có ấm áp hơn nữa thì vẫn là không yêu!
Anh đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi, sau đó tôi bị anh đưa ra khỏi phòng tắm và đặt trên giường.
Anh dùng khăn tắm quấn lên người tôi, sau đó ngồi xổm trước mặt tôi, hai tay nắm chặt lấy tôi, ngẩng đầu nhìn tôi, giọng nói trầm thấp đè nén: “Nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?”
Anh đang rất bình tĩnh, ngay cả khi tôi không nói năng không thận trọng, nhưng anh luôn có cách để bình tĩnh lại.
Tôi lắc đầu, hai mắt đỏ hoe, giọng nói khàn khàn: “Phó Kiến Hưng, anh có yêu tôi không?” Tôi không biết tại sao mình lại hỏi câu này, nhưng tôi đã hỏi.
Anh cứng đờ một lúc, đôi lông mày tuấn tú khẽ cau lại, ánh mắt thâm thúy nhìn tôi: “Thẩm Mai Trang, yêu không phải chỉ là nói không thôi!”
Nhưng anh đã nói với Lục Hòa Nhi rồi mà, tim tôi rất đau, suýt chút nữa đã hét lên những lời đó.
“Không phải là nói thì là gì?” Tôi không kiềm chế được nước mắt của mình, giọng nói nghẹn ngào: “Phó Kiến Hưng, tôi biết, anh không yêu tôi đúng không?”
“Thẩm Mai Trang!” Giọng anh trầm thấp và kiềm chế: “Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên cô lại muốn ly hôn, được không?”
“Tôi không yêu anh, tôi thật sự không yêu anh chút nào!” Mắt tôi đỏ hoe, sự đau đớn trong tim dần dần lan ra: “Tôi không yêu anh nhiều như tôi nghĩ, tôi vẫn còn trẻ, quãng đời còn lại vẫn còn vô số cơ hội đi tìm người yêu mình, cho nên, chúng ta ly hôn đi, trả lại tự do cho nhau được không?”
Từ khi gặp Phó Kiến Hưng, tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, tôi sẽ chủ động đề nghị rời đi.
Tôi đã nghĩ rằng, chỉ cần tôi đủ nỗ lực, trao trái tim mình cho anh, trao cơ thể mình cho anh, cuối cùng một ngày nào đó anh sẽ nhìn thấy, sẽ quay đầu lại kéo tôi, nói với tôi rằng chúng ta hãy sống thật tốt nhé.
Nhưng cuộc đời có quá nhiều không chắc chắn, tôi đã quên mất, trên đời này có rất nhiều thứ có thể có được dựa vào sự nỗ lực của bản thân, nhưng riêng tình yêu thì không thể.
Đời người, hai người gặp được người cũng yêu mình đã là ân huệ của Thượng đế rồi, rất nhiều người cầu cũng không được!.