Người Yêu Chí Tử


Sau một ngày bận rộn, cuối cùng đã đến lúc tan làm, Hàn Sương cầm túi xách bước vào văn phòng và nhìn tôi: “Giám đốc Thẩm, buổi tối cô ăn cơm với tổng giám đốc của Tín Thích, cô có cần tôi qua đó không?”
Tôi ngẩn người một lúc mới nhớ ra cuộc hẹn, thấy cô ấy có vẻ vội vàng như đang có chuyện gì, tôi lắc đầu nói: “Không cần, cô gửi địa chỉ cho tôi, lát nữa tôi sẽ tự đi!”
Cô ấy cười nói: “Cảm ơn giám đốc Thẩm, tôi đã gửi địa chỉ qua điện thoại cho cô rồi.


Tôi gật đầu, chống cằm híp mắt nhìn cô ấy nói: “Cô yêu đương rồi à?” Hàn Sương cũng không còn trẻ nữa, đã đi theo tôi hai năm rồi, hình như luôn không có động tĩnh gì, sao gần đây mặt lại ửng hồng rồi.

“Làm gì có ạ! Chỉ là buổi tối tôi hẹn với một người bạn học cũ, nói rằng gặp mặt một lát, cho nên! ” Nói thì nói như vậy, nhưng cô bé này đã đỏ mặt rồi.

Tôi gật đầu mà không nói gì nữa, ý bảo cô ấy ra ngoài!
Con người ấy mà, không thể giấu được việc thích ai đó, miệng không nói ra nhưng sẽ thể hiện qua ánh mắt.

Sau khi thu dọn bàn làm việc, tôi trực tiếp lái xe đến địa chỉ mà Hàn Sương gửi cho tôi, tôi vốn tưởng rằng tổng giám đốc của Tín Thích sẽ là một người đàn ông trung niên.

Sau khi gặp, tôi vô cùng sửng sốt, không ngờ là Trần Huynh - một đứa nhóc mới ngoài hai mươi.

“Thẩm Mai Trang?” Nhìn thấy tôi, Trần Huynh đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhìn tôi rồi nhướng mày nói.


Tôi mỉm cười: “Tổng giám đốc Trần?”
“Chị gọi tổng giám đốc Trần gì chứ, nghe già lắm, tôi tên là Trần Huynh.

” Trần Huynh dáng người cao ráo, mặt mày thanh tú.

Khi nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ để lộ hai má lúm đồng tiền nhỏ trên má, rất đáng yêu, nhưng trong đôi mắt trong sáng của anh ta lại hiện lên vài phần hiểu đời mà độ tuổi này không nên có.

Xem ra đứa nhóc này cũng có chút bản lĩnh.

Bước đến trước bàn rồi ngồi xuống, Trần Huynh nhìn tôi cười đáng yêu nói: “Chị muốn ăn gì, tôi gọi cho chị.


Vừa mở mồm đã gọi chị, đúng là không khách sáo chút nào.

“Tôi không kén ăn!” Tôi trả lời anh ta rồi đặt chiếc túi trong tay sang một bên, nâng mắt nhìn anh ta gọi đồ ăn.

Anh ta lưu loát gọi vài món, sau đó thản nhiên chống cằm liếc mắt nhìn tôi: “Chị à, chị xinh đẹp hơn tôi tưởng tượng rất nhiều!”
Tôi nhướng mày nói: “Tín Thích là công ty của cậu à?” Có nhìn thế nào thì tôi cũng thấy đứa nhóc này có thể mới chỉ khoảng hai mươi ba tuổi thôi, mặc dù Tín Thích không phải là một công ty lớn, nhưng được Phó Kiến Hưng coi trọng thì chắc chắn là không tầm thường, tôi rất ngạc nhiên khi một đứa nhóc lại quản lý một công ty lớn như vậy.

Anh ta mềm nhũn nằm bò ra bàn, có chút chán nản nói: “Đúng vậy, hồi học đại học chán quá nên em thành lập Tín Thích chơi cho vui.

” Nói đến đây, anh ta liền nghiêng đầu nhìn tôi nói: “Chị, chúng ta nói chuyện khác đi?”
Đúng là một đứa nhóc!
Tôi gật đầu: “Ừ, cậu muốn nói chuyện gì?”
Anh ta hứng thú, ngồi thẳng dậy nhìn tôi: “Chị, có phải chị và ông già họ Phó kia định ly hôn không?”
Tôi sửng sốt: “Ông già họ Phó?”
Anh ta ừ nói: “Phó Kiến Hưng đã ngoài ba mươi tuổi rồi, còn không phải là một ông già sao? Chị à, chị mới hai mươi sáu thôi, chị thật sự định sống cả đời với ông già sao?”
Tôi bị sốc vì lời nói của anh ta, nhất thời không biết phải nói gì, vì vậy tôi cười nói: “Cậu rất có hứng thú với cuộc sống riêng tư của tôi nhỉ?”
“Đương nhiên!” Anh ta gật đầu, nghiêm túc nhìn tôi: “Không ai nói với chị là chị rất đẹp sao? Nhất là khí chất ấy, vô cùng tuyệt.


Mạch tư duy của đứa trẻ này rất đặc biệt, tôi mỉm cười, khô khan nói hai chữ: “Cảm ơn!”
“Chị, chị thấy tôi thế nào? Có phải mẫu người chị thích không?” Đứa nhỏ này vẫn không chịu thôi.


Uống một ngụm nước, tôi nhìn anh ta nhưng không trả lời câu hỏi của anh ta mà hỏi ngược lại: “Nếu giao việc kiểm toán hàng năm của Phó thị cho cậu, cậu nghĩ mình có thể làm suôn sẻ không?”
Thấy tôi đổi chủ đề, anh ta bĩu môi, lại bắt đầu nằm bò ra bàn không chút sức lực nói: “Chuyện công việc phải làm rồi mới biết được, bây giờ chị hỏi những điều này tôi cũng không biết phải trả lời như thế nào!”
Tôi nhíu mày, có chút không muốn tiếp tục nói chuyện nữa, nói: “Phó thị vừa mới lên sàn chứng khoán, có số tiền khổng lồ, tổng giám đốc Trần làm kiểm toán chắc phải biết rõ hơn tôi, chỉ cần xảy ra một vấn đề nhỏ thôi cũng sẽ gây ra tổn thất rất lớn, năm nay tôi phụ trách nên đương nhiên phải chú ý!”
Anh ta hơi nheo mắt lại, đôi mắt đen âm thầm lộ ra chút ánh sáng: “Chị cảm thấy tôi không đủ năng lực để làm kiểm toán cho Phó thị?”
Tôi nhướng mày, không nói thẳng, cười nói: “Cậu còn trẻ mà đã thành lập được công ty Công ty Kiểm Toán Tín Thích, đương nhiên tôi tin tưởng năng lực của cậu, nhưng dù sao lúc trước chúng ta chưa từng hợp tác, cũng không hiểu đối phương.

Cho nên, tiếp theo Phó thị sẽ tổ chức một cuộc đấu thầu, đến lúc đó phải xem bản lĩnh của Tín Thích rồi.

Nếu như cuối cùng Phó thị vẫn để Tín Thích làm, vậy thì tôi hy vọng sẽ cùng tổng giám đốc Trần hợp tác vui vẻ.


“Không thành vấn đề!” Ném ra bốn chữ, anh ta chống cằm, híp mắt nhìn tôi: “Chị có vẻ không coi trọng tôi lắm!”
Tôi thực sự phản cảm với việc anh ta vừa gặp đã tỏ ra rất thân quen, hơi nhíu mày: “Tổng giám đốc Trần cứ nói đùa!”
“Vì nghĩ rằng tôi còn trẻ à?” Anh ta đẩy thức ăn vừa bưng lên đến trước mặt tôi và nhìn tôi nói: “Chị không cảm thấy còn trẻ có sức sống sao?”
Tôi thực sự cảm thấy không thể nói chuyện tiếp được nữa, đứng dậy nói: “Tôi sẽ nhanh chóng thông báo cho cậu thời gian đấu thầu, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây!”
Anh ta nắm lấy cổ tay của tôi, hơi dùng sức: “Chị vội đi sớm vậy à!” Anh ta kéo dài giọng điệu, ánh mắt nhìn ra bên ngoài nhà hàng.

Theo bản năng, tôi không khỏi nhìn theo ánh mắt của anh ta, vừa hay bắt gặp ánh mắt âm trầm của Phó Kiến Hưng.

Liếc nhìn Lục Hòa Nhi bên cạnh anh, tôi thu hồi ánh mắt, dùng sức giật lại cánh tay đang bị Trần Huynh kéo lấy, đứa trẻ trẻ này dùng sức giữ chặt lấy tôi không thả ra.

Tôi nhíu mày, có chút không vui nói: “Buông tay ra!”
“Chúng ta cùng xem kịch rồi hãy đi!” Khi nói lời này, anh ta kéo tôi trở lại chỗ ngồi, ấn vai tôi xuống, mỉm cười nhìn Phó Kiến Hưng và Lục Hòa Nhi đang đi vào: “Tổng giám đốc Phó, thật trùng hợp! Cùng ăn đi!”

Tôi không vui, sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng: “Cậu muốn làm gì?”
“Xem kịch!” Phun ra hai chữ, anh ta liền thuận thế ngồi xuống bên cạnh tôi.

Phó Kiến Hưng trầm mặt, dẫn Lục Hòa Nhi đi tới, ngồi đối diện với chúng tôi.

Lục Hòa Nhi đương nhiên cũng nhìn thấy tôi, sau chuyện lần trước, lúc này cô ta cũng không tiếp tục giả vờ nữa, lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt rất không thân thiện.

Cô ta không giả vờ cũng tốt, tôi không thèm để ý đến họ, chỉ lấy điện thoại ra xem.

Giọng nói nhiệt tình của Trần Huynh vang lên bên tai: “Anh Phó, chị Lục, hai người muốn ăn gì để tôi gọi!”
Tôi buồn cười, không phải vừa rồi anh ta mở mồm là ông già họ Phó sao, bây giờ lại thành anh Phó rồi?
Phó Kiến Hưng lạnh nhạt liếc nhìn anh ta, sau đó nhìn Lục Hòa Nhi nói: “Muốn ăn gì?”
Thấy đấy, loại thói quen khắc ghi vào trong xương tủy này cho dù có thế nào thì cũng không thể bỏ qua được.

Lục Hòa Nhi nói ăn gì cũng được rồi không nói gì nữa, còn Trần Huynh lại tiên tục kéo tôi cùng nói chuyện, tôi hơi bực mình, nếu không phải anh ta chặn tôi ở bên trong thì tôi nghĩ tôi sẽ thẳng thừng rời đi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận