Mới vừa lĩnh lương cuối tháng mà đám đực rựa trong văn phòng đã đua nhau thở ngắn than dài.
Đàn ông vốn hay tiêu xài hoang phí, thường xuyên khách khứa nhậu nhẹt, nếu trừ hao cả tiền áo tiền cơm thì lương vừa đến tay đã chẳng còn bao nhiêu.
Lại thắt lưng buộc bụng cầm cự chờ tháng sau, sống ở trên đời sao gian truân đến thế!
Mẹ Giang vì tuổi già chân yếu nên về quê an dưỡng, mỗi tháng Giang Nhứ sẽ trích một phần lương gửi bà.
Mặc dù mấy năm nay không tích cóp được ra tấm món, nhưng chịu khó co kéo thì vẫn ổn.
Ai ngờ người tính chẳng bằng trời tính, đợt trước di động của hắn toang màn hình, chiếc máy tính già nua sau vài lần cứu chữa rốt cuộc cũng tạ thế.
Do yêu cầu công việc, hắn bắt buộc phải thay mới tất cả.
Kì hạn tiền nhà trả theo quý tình cờ rơi đúng vào tháng này, cộng thêm trăm món râu ria lắt nhắt, mọi khoản tiết kiệm của Giang Nhứ lập tức bốc hơi.
Thiên hạ trả xong tiền thuê nhà còn có thể thừa ra chút đỉnh, nhưng hắn thì một cắc cũng không.
Tính toán xong xuôi, Giang Nhứ cạn lời nhìn trời hồi lâu, sau đó quay sang nhìn Lý Tư Ngạo.
Tên này cũng đang vò đầu bứt tóc, cầm bảng lương lật tới lật lui.
Giang Nhứ hỏi gã: “Mày còn thừa bao nhiêu?”
Thường ngày Lý Tư Ngạo nạp không ít tiền vào game, chưa kể hàng tháng vẫn phải trả khoản vay mua nhà.
Gã gãi đầu, nói với giọng khó tin: “Chẳng được mấy đồng, lạ thế cơ chứ.
Em có tiêu gì lắm đâu, tiền chạy đi chỗ nào không biết? Ui chao, anh dư nhiều không, cho em vay một ít đi, tháng sau em trả.”
Giang Nhứ vẫy vẫy tờ giấy nháp tính tiền trước mặt gã: “Mày nghĩ sao mà đi hỏi vay một thằng còn rách hơn cả mày vậy hử?”
Cửa văn phòng cách âm cũng như không, sáng ra hắn ngồi đó kêu khóc, Cố Khinh Chu đứng kế bên cửa nghe rõ một một.
Y cầm tách cà phê đen, lắng nghe động tĩnh ở phòng ngoài, chẳng biết nhớ đến chuyện gì mà cụp mắt nhìn làn khói nóng, khe khẽ nhướng mày.
Bạn bè Giang Nhứ đa phần đều chẳng mấy giàu có, có công việc tử tế đã tốt lắm rồi.
Trước mắt hắn không tìm được ai cho vay tiền, trưa nào cũng hốc mì hộp.
Lý Tư Ngạo không khá khẩm hơn, cả tuần thồn họng bằng thức ăn nhanh, ăn đến tái mét mặt mày, còn quay sang chỉ trích Giang Nhứ: “Anh làm ơn đổi món giùm em, ngày nào cũng ngửi mùi thịt kho tàu, em sắp nôn cmnr.”
Giang Nhứ bắt chéo chân, biếng nhác nằm kềnh ra ghế: “Trên mạng bán theo lô, cả thùng có mỗi một vị, biết làm thế nào được? Mà đồ ăn nhanh mày gọi toàn là dầu nước cống, anh mày ngửi bao lâu nay còn chưa nói gì đây này.”
Lý Tư Ngạo khinh bỉ xì một tiếng: “Có mà anh ăn dầu nước cống í!”
Bây giờ là giờ nghỉ trưa nhưng cả hai đều không có tâm trạng ăn uống.
Giang Nhứ thật sự đã phát ngán mì ăn liền.
Hắn mở một hộp ra rồi lại ném về chỗ cũ, vắt áo khoác lên vai, muốn xuống tầng hít thở không khí.
Đối với hắn, chuyện cơm nước không mấy quan trọng.
Đôi khi thức đêm làm việc, một hai ngày chỉ nhá chiếc bánh mì là chuyện thường, bữa trưa ăn hay đừng cũng chẳng có gì khác nhau.
Tháng này không thể mua được nhiều thuốc lá, Giang Nhứ chán chường ngồi trên băng ghế ven đường phơi nắng.
Bỗng một hồi còi hơi vang lên bên tai, hắn ngước mắt, trông thấy một chiếc ô tô đỗ cách đó không xa.
Rõ ràng là xe của Cố Khinh Chu.
Giang Nhứ nhướng mày, không nhúc nhích.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, gương mặt lạnh lùng quen thuộc hiện ra.
Giang Nhứ nhủ thầm, tên này sẽ không định tìm mình rửa hận vì vụ cưỡng ép khóa môi hôm nọ chứ?
Khoảng cách giữa cả hai khá gần.
Cố Khinh Chu nhìn thẳng về phía trước, không ngó mặt hắn, thò nửa ngón tay thon mảnh ra ngoài cửa sổ xe ngoắc ngoắc.
Làn da trắng nõn tương phản với nước sơn đen bóng trên thân xe, trông càng trắng đến lóa mắt.
Giang Nhứ sờ sờ tai, không có cách nào khác ngoài đứng dậy đi tới, chống tay lên nóc xe, nét mặt như cười như không: “Giám đốc có gì chỉ đạo?”
Chẳng biết có cố ý hay không mà lúc nói chuyện, tầm mắt hắn rất tợn tạo dừng lại trên môi Cố Khinh Chu rồi nấn ná ở đó chốc lát.
Cảm nhận được ánh nhìn của hắn, Cố Khinh Chu giương mắt đáp trả.
Trong đôi đồng tử đen nhánh như ngọc kia không có vẻ phẫn nộ như Giang Nhứ tưởng tượng.
Cố Khinh Chu khẽ nhếch môi, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ vô-lăng, thái độ thoạt nhìn thì hòa nhã nhưng ý tứ đằng sau lại rất khó đoán biết: “Nghe nói dạo này cậu rất túng thiếu?”
Nào có phải chỉ dạo này, lúc nào mà hắn chẳng túng thiếu.
Giang Nhứ nheo mắt, nở một nụ cười không mấy đứng đắn: “Sao, định cho tôi vay tiền hả?”
Hắn có suy nghĩ này cũng là chuyện bình thường.
Dù gì Cố Khinh Chu vẫn là tên ngốc từng móc tim móc phổi ra trao cho hắn, không loại trừ khả năng khó lòng quên được tình cũ.
Cố Khinh Chu chưa lên tiếng phủ nhận hay thừa nhận, chỉ thong dong ngả người vào lưng ghế.
Hóa ra trong xe cũng trữ thuốc lá, y rút một điếu trước mặt Giang Nhứ, thản nhiên châm lửa, lên tiếng trong làn khói mờ ảo: “Tiền chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cậu có nghĩ trên đời này thực sự tồn tại bữa trưa miễn phí không?”
Giang Nhứ nghe ra được chút ẩn ý, khẽ nhướng mày: “Ý cậu là sao?”
Ngay cả khi hút thuốc nom Cố Khinh Chu cũng tao nhã sang trọng, tuy vẫn băng giá xa cách như thường ngày.
Hắn rút một tấm thẻ ngân hàng từ chiếc ví da, kẹp giữa hai ngón tay lướt qua trước mặt Giang Nhứ, chất chứa trong thanh âm ý vị lạnh lẽo mà mê hoặc: “Tôi có thể cho cậu tiền, nhưng cậu lấy gì đổi lại?”
Giang Nhứ vỡ lẽ trong tích tắc.
Mí mắt hắn vô thức giật lên mấy cái.
Hắn cứ đinh ninh Cố Khinh Chu muốn trả thù mình, lòng vòng một hồi té ra y muốn mua dâm.
Nếu người trước mắt là mỹ nhân yêu kiều, biết đâu Giang Nhứ đã vì tiền nhắm mắt đưa chân.
Còn như Cố Khinh Chu…
Vẫn cứ là đéo thì hơn.
Không áp chế được mình ở công ty, hẳn tâm tình y khó lòng yên ổn, chắc chắn đây là một phương thức trả thù mới.
Họa có điên hắn mới đồng ý, chỉ là một tháng ăn mì ăn liền thôi mà, sợ cái đếch.
Giang Nhứ cố tình giả ngu, cợt nhả đáp: “Nhà tôi còn hai cục sắt vụn, giám đốc thích không? Tôi bán giá cao cho.”
Cố Khinh Chu không tức giận, chỉ cảm thấy rõ ràng là Giang Nhứ đang giả bộ.
Tiện tay cầm thẻ ngân hàng quăng sang bên, y nhếch miệng cười với vẻ mỉa mai khôn xiết: “Giang Nhứ, không phải cậu thích tiền à, làm bộ thanh cao trước mặt tôi làm gì? Cùng tôi mấy tháng, đổi lấy khoản tiền cậu đi làm mấy năm cũng chưa chắc kiếm ra.
Một vốn bốn lời đấy.”
Đây là bảo mình đi làm bồ nhí chứ gì, Cố Khinh Chu biết giở mánh này từ khi nào vậy? Giang Nhứ bất giác nghĩ lệch trọng tâm, quay sang nghi ngờ hỏi: “Cùng cậu mấy tháng?”
Cố Khinh Chu phủi tàn thuốc, nheo mắt liếc hắn qua làn khói bạc, vẻ mặt hơi buồn cười: “Chứ không thì cậu muốn bao lâu? Giang Nhứ này, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, chưa biết chừng chẳng đến vài tháng, chỉ một tuần là chán ngấy cậu rồi.”
Thời thế đổi thay, cảnh xưa cũng mất.
Cố Khinh Chu ngày nay đẹp trai nhiều tiền, xung quanh có bao người chủ động sà đến cho y thả cửa chọn lựa.
Còn Giang Nhứ chỉ là một tên viên chức quèn, không xe không nhà không tiền tiết kiệm, vứt ra đường chẳng ai màng.
Được cái Giang Nhứ da mặt dày, thế nên nghe vậy cũng không mảy may thấy ngượng.
Dù đã tôi luyện mấy năm nơi công sở, nụ cười hắn vẫn tràn trề khí chất thuở thiếu thời: “Với điều kiện của giám đốc Cố thì tìm một người tốt hơn tôi quá dễ.
Tôi xin rút.”
Một khi hắn gật đầu, đảm bảo sẽ bị Cố Khinh Chu riềng cho ra bã.
Mà Giang Nhứ chỉ học dốt chứ đầu óc đâu có ngu, sao phải tự làm khó bản thân cơ chứ.
Cố Khinh Chu lãnh đạm cụp mắt rồi dụi tắt điếu thuốc.
Không hiểu sao trông y có vẻ như đã nắm chắc vài phần thắng: “Đừng vội từ chối, cậu cứ suy nghĩ cho kĩ vào.
Dù sao thì cuộc mua bán này chỉ có lời, không có lỗ.”
Giang Nhứ xưa nay yêu tiền như mạng, quả thực đối với hắn, điều kiện vừa rồi hấp dẫn cực kì.
Đó là chưa kể, hiện giờ hắn đã quẫn đến mức không còn gì bỏ miệng nữa rồi.
Nhưng khi nhớ tới quá vãng mình đã chơi đùa Cố Khinh Chu thế nào, sống lưng Giang Nhứ bất thần tỏa khí lạnh, linh tính mách bảo mình cứ nên cự tuyệt y thì hơn.
Đưa tay lên sờ sờ chóp mũi, Giang Nhứ úp mở đáp: “Được, để tôi nghĩ.”
Nói xong, hắn lên tầng đi về văn phòng.
Thời gian nghỉ trưa sắp hết, mọi người cũng lũ lượt trở lại.
Phương Hiệp và Phàn Giai Giai mua một ít trái cây chia cho mỗi người vài quả, thế là Giang Nhứ cũng có phần.
Sau vụ tỏ tình bị cự tuyệt lần trước, giữa hai người vẫn còn chút ngại ngùng, nhưng ít nhất đã có thể nói với nhau mấy câu bình thường.
Giang Nhứ tung hứng quả táo trong tay: “Cảm ơn hai vị mĩ nữ.”
Phàn Giai Giai cười lắc đầu: “Toàn là đồ chị Phương mang đến đó ạ, em chỉ phụ một tay xách lên đây thôi.
Anh muốn cảm ơn thì cảm ơn chị ấy mới đúng.”
Mấy quả quýt Phương Hiệp đặt lên bàn Lý Tư Ngạo trông rành rành là to hơn quýt của những người khác một chút.
Cô nàng vừa dọn túi nilon vừa nói: “Toàn là đồ người nhà tôi cho, một mình ăn không hết, phải chia cho mọi người mới được.”
Giang Nhứ kín đáo nhìn mớ trái cây muôn màu muôn vẻ trên bàn Lý Tư Ngạo, thầm nghĩ thằng ngốc này khổ tận cam lai rồi.
Hắn cười không nói, vừa nhai táo vừa ngồi vẽ trên máy tính, dạ dày tiêu hóa mì hộp cả tuần nay rốt cuộc cũng bớt chút gánh nặng.
Khoảng mùng năm hàng tháng hắn sẽ gửi tiền về nhà, vì tháng này tình hình quá khó khăn cho nên không theo lệ thường được.
Buổi chiều, mẹ Giang gọi điện tới: “Thằng ranh con, có phải mày gay go lắm rồi không? Không có tiền tiêu thì bảo mẹ, đừng có ủ ê nữa, để mẹ gửi cho mày một ít.”
Mẹ Giang vốn tằn tiện, tiền Giang Nhứ gửi về, phần lớn bà để đó dành dụm.
Nhưng sức khỏe kém thì vô phương khắc chế, chi phí thuốc thang quanh năm chẳng phải ít.
Nếu biết con trai thiếu tiền, chắc chắn bà sẽ nhịn ăn nhịn mặc, thuốc cũng tiếc không mua.
Lúc đó đang giờ làm việc, Giang Nhứ đành ngắt điện thoại, sau đó kiếm cớ đi vệ sinh, tìm chỗ yên tĩnh gọi lại: “Con không thiếu gì đâu, chỉ là tháng này lương về trễ, hai ngày nay con lại đi công trình, bận quá nên quên không gửi về nhà.
Tóm lại là mẹ đừng lo con không có tiền tiêu.”
Ba Giang qua đời sớm, một mình mẹ Giang xoay xở nuôi hắn lớn khôn.
Ở hoàn cảnh như thế, có dè sẻn một chút cũng dễ hiểu: “Mày đừng gửi về nữa, mẹ tiêu có hết đâu.
Hẵng cứ tự chăm sóc bản thân, đừng làm mẹ lo lắng là được.
Dạo này trời lạnh rồi, nhớ phải mặc thêm quần áo…”
Cả năm Giang Nhứ không có mấy ngày nghỉ, rất hiếm khi về quê thăm bà.
Mẹ Giang được dịp lập tức mở máy, kể lể cà kê liên tu bất tận, còn khăng khăng phải gửi tiền cho hắn, Giang Nhứ khuyên nhủ mãi mới thôi.
Giang Nhứ cúp điện thoại, thầm suy tính tháng này vẫn phải gửi một ít tiền về, nếu không mẹ Giang chắc mẩm sẽ không tin.
Hắn vò đầu bứt tóc quay lại chỗ ngồi, đúng lúc này, giấy nhắc đóng tiền của công ty viễn thông phát đến.
Giang Nhứ trầm lặng trong giây lát, kế đến không kiềm được văng tục.
Cái đờ mờ, Giang Nhứ nghĩ thầm, đây chính là chó cắn áo rách trong truyền thuyết chứ đâu.
Trời hỡi, ông cố ý bắt tôi bán dâm cho Cố Khinh Chu đúng không?
-Hết chương 15-.